Thánh lễ kết thúc cuộc hành hương của các gia đình trong Năm Đức Tin:
“Gia đình Công giáo: cầu nguyện, giữ vững đức Tin và truyền giáo”
.
WHĐ
(28.10.2013) – Sáng Chúa nhật 27-10, Đức Thánh Cha Phanxicô đã chủ sự
Thánh lễ đồng tế với các hồng y, giám mục, linh mục, kết thúc cuộc hành
hương hai ngày (26 và 27-10) của các gia đình khắp nơi trên thế giới về
Rôma, viếng mộ Thánh Phêrô tông đồ, trong khuôn khổ Năm Đức Tin.
Được biết
đây là cuộc hành hương và quy tụ đông đảo cuối cùng, trước khi bế mạc
Năm Đức Tin 2012-2013 vào ngày 24 tháng Mười Một sắp tới.
Cuộc hành
hương này được tổ chức liền sau Đại hội toàn thể do Hội đồng Tòa Thánh
về Gia đình tổ chức trong hai ngày 24 và 25-10. Đức Thánh Cha Phanxicô
đã coi Đại hội và cuộc hành hương của các gia đình như những động thái
mở đầu, gợi suy tư cho ngài trước Thượng Hội đồng về Gia đình sẽ diễn ra
vào năm 2014.
Sau đây là
toàn văn bài giảng của Đức Thánh Cha trong Thánh lễ bế mạc cuộc hành
hương. Bài giảng đã khiến mọi người xúc động, đọng lại nhiều suy nghĩ.
Tiếng vỗ tay vang dội khi Đức Thánh Cha kết thúc bài giảng. Nhất là, sau
Thánh lễ, nhiều người ngồi nán lại trên quảng trường Thánh Phêrô, nét
mặt đăm chiêu, đắm vào suy nghĩ.
* * *
“Các bài đọc Chúa nhật hôm nay mời gọi chúng ta suy ngẫm một số đặc điểm căn bản của gia đình Kitô hữu.
1. Thứ nhất: Gia đình cầu nguyện.
Đoạn Tin Mừng nêu lên hai cách cầu nguyện, một sai: cách cầu nguyện của
người Pharisêu – và một đúng: cách cầu nguyện của người thu thuế. Người
Pharisêu tiêu biểu cho một thái độ không thể hiện việc tạ ơn Chúa đã
ban ơn lành và lòng thương xót, mà lại tỏ ra tự mãn. Người Pharisêu thấy
mình công chính, đúng mực, ưỡn ngực khoe khoang và đứng trên cao phán
xét người khác. Trái lại, người thu thuế không khoe khoang khoác lác.
Lời cầu nguyện của ông hạ mình, khiêm nhường, nhận rõ mình bất xứng,
khốn khổ: người đàn ông này thực sự nhìn nhận mình cần được Chúa tha
thứ, thương xót.
Lời cầu
nguyện của viên chức thu thuế là lời cầu nguyện của kẻ nghèo, làm Chúa
vui lòng, và như bài đọc I đã viết “thấu đến trời” (Hc 35, 16), còn lời
cầu nguyện của người Pharisêu thì trĩu nặng sự hão huyền.
Các gia đình thân mến,
Được Lời
Chúa soi sáng, tôi muốn hỏi anh chị em thỉnh thoảng có đọc kinh trong
gia đình không? Tôi biết có người nói có, nhưng cũng nhiều người bảo:
đọc kinh như thế nào? Rõ ràng là hãy làm giống như người thu thuế: khiêm
nhường, trước mặt Chúa. Ước mong mỗi người sẽ lấy lòng khiêm nhường nài
xin Chúa nhân từ đoái nhìn và đến với chúng ta. Vậy, trong gia đình thì
cầu nguyện như thế nào, bởi cầu nguyện xem ra là việc cá nhân, vả lại
trong gia đình cũng chẳng bao giờ có lúc thuận tiện, yên tĩnh… Đúng vậy,
đó cũng chính là vấn đề phải biết khiêm nhường, nhìn nhận mình cần đến
Chúa, như người thu thuế kia! Mọi gia đình đều cần đến Chúa! Mọi người
chúng ta cần đến Chúa! Chúng ta cần được Chúa ban ơn trợ giúp, ban sức
mạnh, ban phúc lành, ban lòng thương xót, ban ơn tha thứ. Và cũng phải
đơn sơ: cầu nguyện trong gia đình, cần phải đơn sơ! Cùng nhau đọc kinh
Lạy Cha, quanh bàn ăn, chẳng phải là chuyện phi thường, mà thật dễ dàng.
Rồi cùng nhau lần chuỗi Mân Côi, trong gia đình, thật tuyệt đẹp, thêm
sức cho chúng ta biết bao! Rồi người nọ cầu nguyện cho người kia: chồng
cầu nguyện cho vợ, vợ cầu nguyện cho chồng, cả hai vợ chồng cầu nguyện
cho con cái, con cái cầu nguyện cho cha mẹ, ông bà… Mọi người cầu nguyện
cho nhau. Đó là cầu nguyện trong gia đình, và cầu nguyện sẽ củng cố đời
sống gia đình!
2. Bài đọc II gợi lên một điểm khác: gia đình giữ vững đức Tin.
Vào cuối đời, thánh Phaolô tông đồ đưa ra một đúc kết mang ý nghĩa nền
tảng: “Tôi đã giữ vững đức Tin” (2 Tm 4, 7). Ngài đã giữ vững đức Tin
như thế nào? Ngài không giữ đức Tin trong rương! Cũng không vùi trong
đất, như kẻ tôi tớ khá biếng nhác này. Thánh Phaolô ví đời mình như một
cuộc chiến đấu hoặc một cuộc chạy đua. Ngài đã giữ vững đức Tin bởi đã
không chỉ làm một việc bảo vệ đức Tin mà còn loan báo đức Tin, loan
truyền đức Tin, đưa đức Tin vươn xa. Ngài mạnh mẽ đối kháng với những ai
chỉ muốn bảo toàn đức Tin, làm cho sứ điệp của Đức Kitô “hóa thạch”
trong giới hạn vùng Palestin. Vì lẽ đó ngài đã có những chọn lựa can
đảm, đã đi vào những vùng đất thù nghịch, gieo mình vào những thử thách
của những con người và nền văn hóa xa lạ, ngài đã nói chuyện thẳng thắn,
không sợ hãi. Thánh Phaolô đã gìn giữ được đức Tin theo đúng cách ngài
đã lãnh nhận: ngài đã cho đi đức Tin, bằng cách đi đến những vùng ngoại
biên, không lui về những vị trí phòng thủ.
Một lần nữa,
chúng ta có thể tự hỏi: bằng cách nào chúng ta giữ vững đức Tin trong
gia đình? Chúng ta giữ đức Tin ở lại với mình, trong gia đình mình, như
của riêng, như tài khoản trong ngân hàng, hay chúng ta biết chia sẻ đức
Tin bằng việc làm chứng, đón nhận và mở lòng hướng đến tha nhân? Tất cả
chúng ta đều biết các gia đình, đặc biệt các gia đình trẻ, thường chịu
“sức ép”, rất bận rộn; nhưng có khi nào anh chị em nghĩ cuộc “chạy đua”
này cũng có thể là cuộc chạy đua đức Tin? Các gia đình Kitô hữu là những
gia đình truyền giáo. Hôm qua, tại đây, nơi quảng trường này, chúng ta
đã được nghe chứng từ của các gia đình thừa sai. Những anh chị em đó là
những nhà truyền giáo ngay trong cuộc sống hằng ngày, bằng cách làm
những công việc mọi ngày vẫn làm, rồi nêm muối và men đức Tin vào những
công việc đó! Giữ vững đức Tin trong gia đình và nêm muối và men đức Tin
vào mọi việc hằng ngày.
3. Khía cạnh thứ ba rút ra từ Lời Chúa: Gia đình sống niềm vui.
Đây là câu trong Thánh vịnh đáp ca: “Người nghèo hãy nghe và hãy mừng
vui” (33/34, 3). Toàn bộ Thánh vịnh này là lời ca tụng Chúa, nguồn vui
và an bình. Vậy niềm vui này là do đâu? Đây: Chúa gần đến, Ngài nghe
tiếng kêu van của những người khiêm hạ và giải thoát họ khỏi sự dữ.
Thánh Phaolô cũng viết: “Anh em hãy vui luôn… Chúa đang đến gần” (Pl 4,
4-5). Hôm nay tôi muốn hỏi anh chị em một câu, nhưng anh chị em cứ giữ
câu hỏi đó trong lòng và mang về, như một bài tập ở nhà, rồi tự trả lời
một mình. Đối với bạn, thế nào là niềm vui? Đối với gia đình bạn, thế
nào là niềm vui? Anh chị em hãy đưa ra câu trả lời.
Các gia đình thân mến,
Như anh chị
em biết: niềm vui đích thực đến với gia đình không phải là điều gì hời
hợt, đến từ những đồ vật, những hoàn cảnh thuận lợi… Niềm vui đích thực
xuất phát từ sự hòa hợp sâu xa giữa những con người với nhau, được mọi
người cảm nhận trong tâm hồn, khiến chúng ta cảm thấy vẻ đẹp được chung
sống bên nhau và nâng đỡ nhau ttên đường đời. Làm nền tảng cho niềm vui
sâu thẳm này là sự hiện diện của Chúa trong gia đình, là tình yêu của
Chúa luôn đón nhận, thương xót và tôn trọng mọi người. Trên hết là một
tình yêu nhẫn nại: nhẫn nại là một đức tính của Chúa, dạy chúng ta biết
trong gia đình phải có tình yêu nhẫn nại này đối với nhau. Giữa chúng ta
phải có sự nhẫn nại. Tình yêu nhẫn nại. Chỉ một mình Chúa mới biết làm
cho mọi khác biệt được hòa hợp với nhau. Nếu thiếu tình yêu Thiên Chúa,
gia đình sẽ mất hòa hợp, mọi thứ cá nhân chủ nghĩa sẽ thắng thế và niềm
vui lụi tàn. Trái lại, gia đình sống niềm vui đức Tin sẽ thông truyền
đức Tin một cách tự nhiên, gia đình thành muối cho trần gian và ánh sáng
cho thế giới, thành men cho toàn xã hội.
Các gia đình thân mến,
Anh chị em
hãy luôn sống với đức Tin và tấm lòng đơn sơ, như Thánh gia Nadarét.
Niềm vui và bình an của Chúa hằng ở cùng anh chị em”.
Thành Thi
NGUỒN : WHĐ
GPKONTUM (29.10.2013) KONTUM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét