Bài Suy Niệm 156. CN 2 Phục Sinh. 24-4-22
KÍNH LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA
(Ga 20, 19-31)
ĐẤNG PHỤC SINH HÀNH XỬ ĐẦY LÒNG
NHÂN ÁI và THÂN TÌNH.
1. Chúa Giêsu đã phải chết rất đau đớn, rất sỉ nhục và rất cô đơn.
* Chết đau đớn vì bị đánh nhừ đòn. Thương tích đầy mình. Không còn ra hình tượng con người. Chết khát: Ta khát ! Chết đói : Rời phòng Tiệc Ly cho tới khi chết, đâu có được ăn gì ?
* Chết nhục : Bị khạt nhổ vào mặt. Bị nhạo báng. Bị nhục mạ. Bị đội mão gai giả làm mũ triều thiên để làm trò cười. Bị đánh giá còn thua tên trộm cướp Baraba. Bị chết treo trần truồng.
* Chết cô đơn : Những người thân là các môn đệ trốn hết. Có môn đệ bán thầy mình để lấy tiền. Có môn đệ chối thầy vì sợ liên lụy. “ Cha ơi ! Cha ơi ! Sao Cha đành bỏ con ?”
2. Phe chủ trương giết cho bằng được Giêsu là các vị thượng tế, các biệt phái. . . Mặc dù Philato quan toàn quyền Roma xác quyết Giêsu không có tội gì, nhưng vì sợ mất “quyền” nên đành phải để người vô tội chết oan ức.
3. Phe “trực tiếp” hành động là quân lính Roma. Làm theo lệnh. Đánh không nương tay. Rất tàn bạo. Một đám đông xúm nhau đánh một người. Những cú đánh làm máu thấm đỏ mặt đất. Ngã là đánh, đánh cho đứng dậy. . .
4. Phe bỏ rơi Chúa là các môn đệ. Ông Simon bị ép buộc vác giúp, là người lạ. Bà Veronica lau mặt Chúa, là người lạ. Không có môn đệ nào “liều gan” nhào vô vác giúp thầy mình đang ngã lên ngã xuống. Họ ngã lòng, họ thất vọng, họ mất hết niềm tin. . . Trên cây thập ác nhìn xuống chỉ còn thấy Mẹ và người môn đệ yêu dấu là Gioan. “ Đây là con Bà . . . Đây là Mẹ con !”
5. Rồi Chúa gục đầu tắt thở . . .
Trời trở nên tối tăm. Bức màn lớn trong Đền Thờ Giêrusalem xé ra làm đôi từ trên xuống dưới. . . Trời Đất giao hoà từ đó !
6. NGƯỜI ĐÃ SỐNG LẠI NHƯ LỜI ĐÃ PHÁN !
ALLELUIA !
7. Kẻ chiến thắng đã hành xử rất nhân ái và rất thân tình với các môn đệ thân yêu của mình. Không trách móc, không la mắng, không một lời phàn nàn. . . “Bình an cho anh em.” “Đừng sợ!” “Thầy đây mà, không phải ma đâu”! “Anh em có gì ăn không ? “
Đồng hành với hai môn đệ về Emmau, “được” họ mời là ở lại cơm tối với họ . . . Rồi “bẻ bánh” . . . Sau đó thì thứ gì xảy ra ai cũng biết mà. “ Anh Toma ơi ! Đem tay lại đây, hãy sờ vào tay Thầy đây này. . . Đừng cứng lòng tin nữa nhé !” Thích nhất là Chúa Giêsu Phục Sinh dọn bữa cho môn đệ ăn trên bờ biển hồ. Có bánh và có cá nướng nữa. Bữa đó Thầy trò chắc là vui lắm lận. Nhân ái hết sức. Thân tình hết sức.
Chúa Giêsu Phục Sinh không hề nhắc tới những kẻ chủ trương giết Ngài, không hề đi gặp vị thượng tế, hay những kẻ đánh đập tàn nhẫn Ngài, hay quan Philato nhát gan không dám bênh vực người mà ông biết là vô tội. Chúa mà làm vậy, chắc là họ tái mặt bủn rủn tay chân liền ! Sức mấy mà không? Ngài đã xin Chúa Cha tha cho họ rồi mà. Ngài “thương xót” họ thật sự. Sự tha thứ là VINH QUANG của Thiên Chúa.
Hôm nay chúa nhật kính LÒNG THƯƠNG XÓT của Chúa. Thế giới hôm nay chiến tranh loạn lạc giết chóc tàn bạo, chỉ vì tham quyền, chỉ vì kiêu ngạo háo thắng, và chỉ vì không có lòng thương xót. Xin Chúa hãy đổ vào con tim của chúng con những tia sáng để làm cho lòng chúng con cũng biết “thương xót” anh em đồng loại của mình. AMEN
Nguồn bài viết : Lm. Phê-rô Nguyễn Văn Đông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét