BÀI 17: TRƯỞNG THÀNH [P.9]
51/17: Muốn thắng khó khăn trong môi trường sống, hãy tập chiến thắng bản thân mỗi ngày vì Chúa, từ những việc nhỏ bé.
Cụ thể:
- Ăn một miếng cơm lạt.
- Không ăn thêm vì thấy ngon miệng, nếu đã ăn no.
- Bỏ làm một việc không cần thiết.
- Nhịn nói một thời gian, nhất là đang lúc giận dữ.
- Luật Giáo Hội nhắc ngày thứ sáu ăn chay. Dù Luật địa phương không buộc, nhưng ta tự tìm việc hãm mình nho nhỏ để hướng lòng mình chiêm ngưỡng Đức Giêsu đã từ bỏ mạng sống. Vì thế Đức Giêsu đã dạy: “Ai trung thành trong điều nhỏ, thì cũng trung thành trong điều lớn; ai bất lương trong điều nhỏ, cũng bất lương trong điều lớn” (Lc 16,10).
52/17: Đừng bao giờ nói móc nói mỉa, nói cạnh nói khóe! Khi ta không vừa ý ai điều gì, hãy cầu nguyện cho họ, nếu điều xấu nơi họ không phương hại đến người khác bao nhiêu, ta nên nhịn và quảng đại bỏ qua, chấp nhận điều tương đối trong cộng đoàn. Nếu điều đó phương hại nhiều đến người khác, ta phải chân thành và nhẹ nhàng góp ý trong tinh thần tôn trọng lẫn nhau. Đó mới là người cao thượng, kẻ tiểu nhân “đâm sau lưng chiến sĩ” bằng những lời nói móc mỉa là kẻ hèn. Hãy nhớ lời Chúa dạy: “Tâm địa gian manh, con hằng xa lánh, chẳng muốn biết gì đến chuyện xấu xa, ai nói trùng nói lén, là con sẽ diệt trừ, con mắt khinh người, lòng dạ kiêu căng: những bọn đó, không khi nào con chịu” (Tv.101/100, 4-5)
53/17: Diệt tính lề mề.
Người lề mề là người làm việc tới đâu hay tới đó, thích thì làm, chán là bỏ, bởi vì không đặt ra chỉ tiêu khi nào phải xong việc.
Vậy đã làm việc gì phải có quyết tâm làm cho xong và định thời hạn tối đa là bao lâu để hoàn tất công việc đó. Hãy nhớ Lời Thánh Kinh dạy:
- Bất cứ làm việc gì hãy tận tâm như thể làm cho Chúa chứ không phải cho người đời(Cl 3, 23).
- Ai lừng khừng sẽ làm mất ơn Chúa, trở nên kẻ cay đắng, gây xáo trộn và làm hư hỏng nhiều người(Dt 12, 15).
- Chúa phán: “Nóng thì nóng hẳn, nguội thì nguội hẳn. Ngươi chẳng nóng chẳng lạnh, ngươi hâm hẩm như thế, Ta sắp mửa ngươi ra khỏi miệng Ta” (Kh 3, 15-16).
54/17: Có được phép nói điều sai trái của Bề trên đã lộ liễu trước mặt người khác không?
Chúa nói: “Ta đã đặt ngươi làm lính canh dân Ta, nếu nó làm điều sai lỗi, ngươi phải sửa dạy nó. Nếu nó nghe ngươi, ngươi đã lợi được nó, nếu nó không nghe, thì ngươi trắng án. Trái lại, nếu ngươi để nó sống trong tội lỗi, nó sẽ chết vì tội nó phạm, còn ngươi, Ta sẽ đòi nợ máu nó nơi ngươi” (Ed 33, 7-9).
Thánh Phaolô trổi vượt hơn thủ lãnh Phêrô về văn hóa cũng như về Luật Môsê, vậy mà ông rất khiêm tốn tỏ ý vâng phục ông Phêrô được Chúa đặt làm người lãnh đạo. Cụ thể, sau khi ông trở lại, ông đã được chính Chúa Giêsu dạy ba năm ở Ả Rập, vậy mà sau đó ông nói: “Tôi phải lên Giêrusalem gặp ông Phêrô để xin ý kiến, nếu không công việc phục vụ của tôi trở thành vô ích”.
Nhưng có lần ông Phaolô thấy thủ lãnh Phêrô có lối sống giả hình, liền lên tiếng trách: “Nếu ông, một người Do Thái, ông còn sống như người ngoại, chứ không như Do Thái, làm sao ông lại thúc bách người ngoại sống như Do Thái”.
Điều này ông không chỉ nói với thủ lãnh Phêrô mà còn đem chuyện này nói với giáo đoàn Galat qua thư ông gởi với hậu ý: đừng bắt chước lối sống giả hình của thủ lãnh Phê-rô. Bởi vì chính ông Phêrô đã quyết định trong Công Đồng Giêrusalem bỏ việc cắt bì cho dân ngoại, chỉ cần họ tin vào Chúa Giêsu là ban Thánh Tẩy cho họ, và không được phân biệt họ là dân ngoại với Do Thái. Thế mà lúc ông Phêrô đang dùng bữa với dân ngoại mới trở lại, thấy ông Phaolô đến, ông Phêrô vội lỉnh ra ngoài, như chứng minh ông không thông đồng với người ngoại chưa cắt bì (x Gl 2, 11-14).Thánh Tông Đồ dạy: “Những ai phạm tội, anh hãy khiển trách trước mặt mọi người, để những kẻ khác phải sợ!” (1Tm 5,20).
Trong một xã hội tri thức phát triển, cụ thể như nước Mỹ, vị Tổng thống họ được tự bầu chọn lên, mà nếu người dân thấy vị Tổng thống đó có lối sống không đúng đắn, hoặc quyết định điều gì có phương hại đến dân tộc, thì họ không tha, họ dùng tất cả các phương tiện truyền thông phản đối điều sai trái thủ lãnh của họ. Đó là cách người dưới đòi buộc người trên phải làm đúng bổn phận, phải sống gương mẫu.
Chứ sống như một số người vâng lời tối mặt, nghĩ rằng hễ Bề trên nói gì, làm gì, không cần biết đúng sai, cứ phải vâng lời làm hoặc phải câm miệng, thì thật là có hại lớn!
Lời Chúa dạy: “Ngươi không được thiên vị người yếu thế, cũng không được nể mặt người quyền cao chức cả, nhưng phải biết xét xử công minh” (Lv 19,15). Hãy nhớ rằng tôi yêu hoa, không có nghĩa là tôi phải yêu cả con sâu nằm trong hoa, tôi phải giết con sâu đó, dù việc ấy có làm rụng phấn hoa.
Muốn thực hành Lời Chúa dạy như trên, thì:
* Trong xã hội: Ta phải chấp nhận ký vào bản án đã dọn sẵn: “phản động, âm mưu lật đổ chính quyền!”
* Trong Giáo Hội: Ta phải chấp nhận những lời nguyền rủa: “kiêu ngạo, không có đức vâng lời”.
Tuy nhiên, ta phải “có tâm tư như đã có nơi Đức Giêsu” (Pl 2, 5), mà sửa lỗi anh em theo từng bước Đức Giêsu đã dạy:
- Cầu nguyện cho anh em.
- Gặp nói riêng.
- Không được, thì cùng với hai, ba người biết chuyện đến nói.
- Nếu cũng không được, thì kể họ như người ngoại. (x Mt 18, 15-18).
LM GIUSE ĐINH QUANG THỊNH [phaolomoi.net]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét