Trong những giây phút cuối cùng của năm
cũ này, chắc có lẽ mỗi người trong chúng ta đều cảm thấy có chút bâng
khuân là lạ. Có một cái gì đó sắp qua đi. Một chặng đường của cuộc sống
đã trôi về quá khứ. Một năm trước, khoảng thời gian vừa rồi vẫn còn nằm
trong dự tính và chờ đợi của ta. Giờ đây, nó đã đi qua lúc nào không
biết, hệt như một thoáng giây, như thước phim ghi lại bao kỷ niệm ngọt
ngào và êm ái. Cứ mỗi độ cuối năm là ta cảm thấy bồi hồi, một cảm xúc
thật khó tả. Ngọn gió quen thuộc như ngày nào, cành mai, cành đào đang
hé nở, bánh mứt, hạt dưa đã chuẩn bị sẵn sàng, bầu không khí vừa hạnh
phúc, vừa lâng lâng như bao trùm cả đất trời, hòa quyện vào tim ta, làm
nên một phần của con người ta. Lại một đoạn đường nữa đã qua đi, trẻ thơ
thì vui mừng vì mình được thêm một tuổi mới, người già thì có chút lắng
lo vì mình đang tiến gần hơn đến khoảnh khắc phải ra đi. Tóc bạc thêm
vài sợi, da chùn đi một tí… Cái kết thúc luôn làm ta chạnh lòng với
những cảm xúc vui buồn trộn lẫn. Thế nên, nó mới làm ta thấy nao nao.
Một năm qua đi, biết bao ơn lành Chúa
ban xuống trên ta. Dẫu cũng có không ít những thăng trầm trong cuộc
sống, nhưng dường như mọi chuyện vẫn đâu vào đấy, cũng qua đi cách nhẹ
nhàng. Ít ra, cho đến giây phút này, ta và gia đình vẫn còn được sống,
được bình an, được vui hưởng thêm một khoảng thời gian nữa trên cõi đời.
Công ăn việc làm có thể không như ta mong đợi, nhưng ngày ba bữa cơm,
Chúa vẫn ban cho đủ. Đông sang trở trời, ta vẫn có cái để mặc cho ấm
thân. Một năm qua, ta gặp gỡ thêm biết bao nhiêu con người mới, thiết
lập thêm bao mối tương quan. Cuộc sống của ta như được mở ra hơn với
những tương quan ấy. Họ đến trong đời mình, chia sẻ với mình những nỗi
buồn vui. Hành trình tại thế của ta nhờ vậy là bớt đi phần đơn côi,
trống vắng. Suốt một năm qua, có biết bao lần Chúa che chở cho ta cách
âm thầm mà ta không hề biết. Biết đâu có lần nào đấy, mình suýt bị tai
nạn giao thông, nhưng may mà không sao cả. Có lần mình mắc một căn bệnh
thập tử nhất sinh, nhưng Chúa đã cho tai qua nạn khỏi. Có lần gia đình
lục đục, cãi vã tưởng sẽ dẫn đến những rạn nứt hay chia lìa, nhưng cuối
cùng mọi chuyện của qua đi… Bàn tay của Chúa vẫn bao bọc lấy ta. Ta hãy
dâng lời tạ ơn Chúa!
Nhưng một năm qua, cũng có biết bao điều
ta làm gây tổn thương cho người khác, lỗi nghĩa cùng Chúa, khiến cho
cuộc sống ta chẳng mấy khi bình an. Dường như ta không hăm hở mấy chuyện
thiêng liêng đạo nghĩa. Dường như ta có phần chểnh mảng chăm lo chuyện
đi lễ đọc kinh. Dường như có lúc ta còn lo cho mình hơn là hy sinh cho
gia đình, cho người bạn đời và cho những đứa con yêu dấu. Biết đâu cũng
có vài lần ta vô tình nói những điều khiến bố mẹ phải buồn sầu mấy hôm.
Rồi lắm khi ta ham chơi, không chịu nghĩ đến những hy sinh gia đình dành
cho mà học tập cho nghiêm túc. Ta còn sa đà vào những đam mê xấu, những
trò trụy lạc mà đám bạn rủ rê. Có lúc ta còn không kiềm chế cảm xúc
nóng giận của mình mà gây gỗ với người hàng xóm, làm tương quan giữa hai
nhà bỗng trở nên căng thẳng, nặng nề. Ta cũng đã đánh mất đi cơ hội làm
một điều tốt giúp tha nhân. Ta đã không dám đưa tay ra nâng đỡ một
người anh chị em đang gặp túng thiếu. Ta vẫn còn co cụm trong thế giới
riêng của mình, không dám bung mình ra để nói một lời an ủi, một lời yêu
thương. Biết đâu, một năm qua, có người thân nào đó của ta về với Chúa
mà ta không kịp tiễn đưa, và giờ đây, ta thấy trong lòng nuối tiếc. Nếu
có làm điều gì đó không được đẹp ý Chúa, các bạn hãy xin lỗi Chúa.
Nhìn lại một năm, đó không phải là
khoảnh khắc ta lôi ra những gì để xảy đến trong quá khứ để dày vò bản
thân. Nhưng đó là cơ hội để ta thêm một lần nữa nhận ra hình bóng của
Chúa vẫn song hành bên ta trong từng bước đi của cuộc sống, để tạ ơn
Người, để xin lỗi Người, để tâm sự với Người, để kể cho Người những nỗi
niềm của ta. Tết năm nay chắc là cũng có điều gì đó khác năm trước: số
lượng thành viên không còn đủ, hay có thêm những thiên thần nhỏ bé khác
vừa mới chào đời. Tất cả đều là ân sủng của Chúa.
Một năm qua, cuộc sống của các bạn có
vui không? Đâu là niềm vui lớn nhất của các bạn? Có điều gì xảy đến
trong năm qua mà đến bây giờ, các bạn vẫn còn thấy áy náy trong lòng? Có
tương quan nào đang rạn nứt mà đến bây giờ bạn vẫn chưa để gàn gắn lại
không? Có dự phóng nào mà bạn đã vạch ra hồi năm trước vậy mà đến bây
giờ bạn vẫn chưa thể làm được không? Ngẫm nghĩ lại tất cả những gì đã
xảy đến, bạn thấy vui hay buồn?
Chúng tôi xin mời các bạn hãy tự mình
thưa lên cùng Chúa một lời nguyện ngắn nào đó, đúc kết trọn vẹn tâm tình
mà bạn đang có lúc này đây, một lời nguyện chân thành và tha thiết
nhất.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét