Thứ Tư, 30 tháng 8, 2023

NHỮNG THỨ QUÝ GIÁ NHẤT ĐỀU MIỄN PHÍ.

 TRÊN ĐỜI NÀY, NHỮNG THỨ QUÝ GIÁ NHẤT ĐỀU MIỄN PHÍ

Nhiều người hay than thở rằng cuộc đời này thật bất công. Thực ra, nếu suy ngẫm kỹ, bạn sẽ nhận ra rằng những thứ quý giá nhất trên đời này đều miễn phí. Cuộc sống vốn đơn giản, chỉ có điều chúng ta luôn làm cho mọi thứ phức tạp lên mà thôi.
ÁNH SÁNG MẶT TRỜI: MIỄN PHÍ
Trên thế gian này, không sinh vật nào có thể sống sót nếu thiếu ánh mặt trời. Thế nhưng có ai từng phải trả một đồng nào cho thứ ánh sáng kỳ diệu đó chưa?
KHÔNG KHÍ : MIỄN PHÍ
Mạng người mong manh như hơi thở. Chúng ta có thể nhịn ăn vài tuần, chúng ta có thể chịu khát được một vài ngày mà không chết, nhưng chỉ nhịn thở vài phút là chúng ta sẽ chết. Chúng ta đang được hít thở không khí miễn phí nhưng lại coi đó là :
đương nhiên và không trân trọng, bởi vậy nên chúng ta thản nhiên phá hại môi trường, làm ô nhiễm bầu không khí chung. Có khi nào bạn ngồi thư giãn hít thở dưới tán cây xanh? Hãy tri ân nếu bạn đang có không khí trong lành miễn phí để thở hàng ngày.
TÌNH YÊU THƯƠNG : MIỄN PHÍ
Mỗi người chúng ta đều trần trụi khi đến với thế gian này và đều nhận được sự che chở vô bờ bến của cha mẹ, một thứ tình thương KHÔNG MONG BÁO ĐÁP in sâu trong máu thịt. Nhưng không có người cha mẹ nào nói với con mình rằng:
"con cho mẹ tiền mẹ mới thương con".
Tình yêu thương này của cha mẹ, sẽ không giảm giá trị vì bạn đã trưởng thành, càng không mờ nhạt vì họ đã già đi, chỉ cần cha mẹ còn sống ở trên đời này, bạn vẫn nhận được tình yêu thương này trước sau như một. Nếu bạn đang được sống trong tình yêu thương của gia đình, người thân, hãy biết ơn điều đó. Người âm thầm ở bên cạnh bạn khi bạn cô đơn, người giơ cánh tay ra đỡ bạn khi bạn ngã, người cho bạn dựa vào vai an ủi bạn khi bạn đau lòng, người luôn sẵn sàng xuất hiện mỗi khi bạn cần giúp đỡ, thế nhưng người đó có bao giờ đổi những thứ đã cho đi thành tiền mặt, sau đó kêu bạn trả không?
NỤ CƯỜI: MIỄN PHÍ
Mọi người vẫn thường nói: “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”, nụ cười đem đến rất nhiều lợi ích: giảm căng thẳng, tăng hưng phấn, khiến mọi người thêm gần gũi và yêu thương nhau hơn… Và đặc biệt, không ai “đánh thuế” nụ cười cả.
Vậy tại sao chúng ta không cùng cười thật tươi hằng ngày để cho cuộc đời thêm vui nhỉ?
NHỮNG CÁI ÔM NỒNG ẤM
Một điều cực kỳ tuyệt vời nữa trong cuộc sống, bạn có thể thoải mái trao và nhận, đó chính là những cái ôm. Bạn đâu có phải trả phí khi muốn ai đó ôm mình hay muốn ôm người bạn yêu thương đúng không? Vậy còn chần chừ gì nữa mà không thoải mái thể hiện tình cảm chân thành nhất của bản thân với những cái ôm.
NHỮNG KỸ NIỆM ĐẸP
Có những ký ức đẹp có thể tiếp thêm động lực cho chúng ta vào những lúc khó khăn hoặc bất cứ khi nào cần, nó hoàn toàn miễn phí. Thay vì tiếc nuối quá khứ đã qua, hãy để những kỷ niệm đẹp cho chúng ta thêm niềm tin yêu cuộc đời.
HY VỌNG : MIỄN PHÍ
Bất luận bạn đang giàu có hay nghèo đói, bạn đều có thể đặt ra mục tiêu riêng cho cuộc đời mình. Mục tiêu này có thể là vĩ đại, cũng có thể là bình thường, giản dị, chỉ cần bạn cảm thấy bằng lòng với nó là đủ rồi.
Còn có gió xuân, thì còn có mưa phùn, còn có ánh trăng trong vắt, thì còn có các vì sao lấp lánh trên trời…
Vậy nên bạn đừng có than thở nữa, hãy quan sát cuộc sống để thấy những điều tốt đẹp luôn hiện hữu. Hãy tri ân cuộc sống và tận hưởng những gì mình đang có.
Nguồn : Quí Nguyễn.

77 NĂM ÔN LẠI LỊCH SỬ

 Buổi chiều 30 tháng 8 năm 1945 vua Bảo Đại đứng trước nhà mình. Ông kiên nhẫn chờ phái đoàn Trần Huy Liệu đến để trao ấn kiếm, vĩnh viễn chấm dứt chế độ vua chúa nghìn năm trên nước Việt.

77 NĂM ÔN LẠI LỊCH SỬ
Ngày 30/08/1945, vua Bảo Đại trao ấn kiếm cho đại diện Chính Phủ Lâm Thời nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà.
Trong sử sách sử chỉ có trích một câu ngắn của vua Bảo Đại trong Chiếu thoái vị rằng " ...muốn được làm Dân một nước tự do, hơn làm Vua một nước bị trị. Từ nay Trẫm lấy làm sung sướng được là Dân tự do, trong một nước độc lập".
Còn cả CHIẾU THOÁI Vị thì không được nhắc đến ! “Một mẩu bánh mì vẫn là bánh mì, một mẩu sự thật sẽ không còn là sự thật và tính khách quan không còn nữa”.
Dưới đây xin đăng toàn văn Chiếu thoái vị của Hoàng Đế Bảo Đại vị vua cuối cùng - Triều đại Phong kiến Việt Nam (công bố chính thức từ 25/08/1945)
CHIẾU THOÁI VỊ
" Vì hạnh phúc của dân tộc Việt Nam. Vì nền độc lập của Việt Nam.
Để đạt hai mục đích ấy, Trẫm tuyên bố sẵn sàng hy sinh tất cả, và ước mong rằng sự hy sinh của Trẫm đem lại lợi ích cho Tổ quốc. Nhận định rằng sự đoàn kết của toàn thể đồng bào chúng ta vào giờ phút này là một sự cần thiết cho Tổ quốc chúng ta, ngày 23 tháng 8, Trẫm đã nhắc lại cho toàn thể nhân dân ta là: Ở giờ phút quyết định này của Lịch sử, đoàn kết có nghĩa là sống, mà chia rẽ là chết.
Chiếu đà tiến dân chủ đang đẩy mạnh ở miền Bắc nước ta, Trẫm e ngại rằng một sự tranh chấp giữa miền Bắc với miền Nam khó tránh được, nếu Trẫm đợi sau cuộc trưng cầu dân ý, để quyết định thoái vị. Trẫm hiểu rằng, nếu có cuộc tranh chấp đó, đưa cả nước vào hỗn loạn đau thương, thì chỉ có lợi cho kẻ xâm lăng.
Trẫm không thể không ngậm ngùi khi nghĩ đến các tiên đế đã chiến đấu trên bốn trăm năm để mở mang bờ cõi từ Thuận Hóa đến Hà Tiên. Trẫm không khỏi tiếc hận là trong hai mươi năm ở ngôi, Trẫm không thể làm gì đem lại lợi ích đáng kể cho đất nước. Mặc dù vậy, và vững mạnh trong sự tin tưởng của mình, Trẫm đã quyết định thoái vị, và Trẫm trao quyền cho Chính phủ Dân chủ Cộng hòa.
Trước khi từ giã ngai vàng, Trẫm chỉ có ba điều muốn nói:
—Thứ nhất: Trẫm yêu cầu tân chính phủ phải giữ gìn lăng tẩm và miếu mạo của hoàng gia.
—Thứ hai: Trẫm yêu cầu tân chính phủ lấy tình huynh đệ đối xử với các đảng phái, các phe nhóm, các đoàn thể đã chiến đấu cho nền độc lập của đất nước, mặc dù không theo cùng đường hướng dân chủ của mặt trận, như vậy có thể giúp cho họ được tham gia vào sự kiến thiết đất nước, và chứng tỏ rằng tân chế độ đã được xây dựng trên tình đoàn kết dứt khoát của toàn thể nhân dân.
—Thứ ba: Trẫm yêu cầu tất cả các đảng phái, các phe nhóm, tất cả các tầng lớp xã hội cũng như toàn thể hoàng gia phải đoàn kết chặt chẽ để hậu thuẫn vô điều kiện cho Chính phủ Dân chủ Cộng hòa, hầu củng cố nền độc lập quốc gia.
Riêng về phần Trẫm, trong hai mươi năm ở ngôi, Trẫm đã trải qua bao nhiêu cay đắng. Trẫm muốn được làm Dân một nước tự do, hơn làm Vua một nước bị trị. Từ nay Trẫm lấy làm sung sướng được là Dân tự do, trong một nước độc lập. Trẫm không để cho bất cứ ai được lợi dụng danh nghĩa Trẫm, hay danh nghĩa hoàng gia để gieo rắc sự chia rẽ trong đồng bào của chúng ta.
Việt Nam độc lập muôn năm..."
Đại diện Việt Minh chấp nhận ba điểm của vua và đề nghị thêm:
1- Bảo Đại phải ra khỏi Hoàng cung và chỉ được mang theo những đồ dùng riêng.
2- Trừ của riêng, tài sản của triều đình là tài sản của chính quyền cách mạng.
Ảnh: Vua Bảo Đại đứng chờ phái đoàn của Chính phủ Lâm thời do ông Trần Huy Liệu (dẫn đầu), ông Nguyễn Lương Bằng và ông Cù Huy Cận vào điện Kiến Trung, chuẩn bị lễ trao ấn kiếm thoái vị.
LeVanQuy share từ FB @Nguyễn Thái Sơn.
Nguồn bài viết : Thu Hương.
Có thể là hình ảnh về 1 người
Tất cả cảm xúc:
Bạn và 3 người khác

Thứ Ba, 29 tháng 8, 2023

Người Khách Lạ Đêm Cuối Năm

 Người Khách Lạ Đêm Cuối Năm

Truyện ngắn
------------------------------------
Trời càng về khuya, quán café Vị Đắng càng thưa khách dần. Ngoài hiên một vài giọt mưa rơi bất chợt quyện trong làn gió bấc cái lạnh se cắt những ai mang tâm hồn cô lữ.
Bà chủ quán tầm ngoài bốn mươi, nhìn thoáng qua những người khách cuối cùng và chợt chú ý đến một người khách đơn độc, ngồi co ro có vẻ lạnh lùng trong một góc quán. Người khách cũng tầm tuổi bà chủ quán, ngồi lặng lẽ nhìn những giọt mưa rồi nhả những vòng khói thuốc đậm đặc lên khoảng không mờ ảo. Thi thoảng ông ta nhấm nháp vài giọt café đen sánh rồi lơ đễnh nhìn những người khách cuối cùng còn lại trong quán. Chiếc loa nhạc phát nhẹ nhàng bản “Ướt mi” càng làm cái không gian thêm lạnh lẽo “… Ngoài hiên mưa rơi rơi.. Lòng ai như chơi vơi…”
- Bà chủ ơi! Có bản nhạc nào khác không thay đi. Nghe bản này buồn quá. Một người khách trẻ lên tiếng.
Bà chủ quán dường như hơi khó chịu. Bà nhỏ nhẹ đến gần người khách vừa lên tiếng yêu cầu thay bản nhạc, nhẹ nhàng nói.
- Anh thông cảm! Muốn thay nhạc thì cũng nên nghe cho hết bản nhạc chứ! Anh không thích mà người khác thích thì sao? Mà quán tôi chỉ có nhạc Trịnh không thôi hà! Anh có thấy người khách ngồi trong góc kia không? Ông ta có vẻ đang im lặng để nghe bản này đó! Nếu tôi thay theo yêu cầu của anh, thì ông ấy nghĩ thế nào…
- Thì thôi! Tùy bà chủ cho nghe gì thì tụi tui nghe nấy…
Bà chủ rời mấy “ông khách khó tính” này và đến bàn của người khách lớn tuổi.
- Dường như ông … đang có tâm sự gì buồn? Tôi thấy từ nãy giờ hình như ông uống đến phin thứ ba thì phải?
- Cũng gần như vậy! Người đàn ông trả lời. Tôi vừa mới từ Sài Gòn lên đây ba hôm, có ý tìm một người … quen cũ. Khổ một nỗi, lâu quá tôi quên mất địa chỉ, lại thời thế vật đổi sao dời nên tìm người ấy giống như … mò kim đáy bể . Ông ta nói và gượng cười buồn.
- Thế ông… anh ở Sài Gòn lên à? Ngày xưa. Khoảng hai mươi năm trước nhà tôi cũng ở Sài Gòn đó. Tôi lập gia đình và lên trên này cũng lâu rồi. Sài Gòn, với tôi là một … kỷ niệm buồn đau!
- Thế à? Người đàn ông ngạc nhiên. Nếu có thể bà chia sẻ … tâm sự buồn với tôi được không? Và có gì bất tiện cho bà khi tôi ngồi ở đây quá khuya không?
- Cũng không có gì bất tiện lắm đâu! Quán tôi thường đóng cửa hơi khuya. Tôi thì ở có một mình. Hai đứa con lớn đi làm và có gia đình riêng rồi. “Nhà tôi” mất cách đây hai năm vì tai nạn ô-tô… Vả lại tối nay Noel, chắc khách vẫn còn. Quán tôi chỉ có café và nhạc Trịnh thôi. Thành ra khách đa phần là những người … trạc như anh thôi.
Bà chủ cười cười. Nụ cười của một phụ nữ trung niên nhưng phảng phất của vẻ đẹp của một thời thiếu nữ. Bà đẹp, đẹp mặn mà của thiếu phụ về chiều, của những tinh túy còn sót lại của thời gian.
- Để tôi vào lấy cho anh cái áo lạnh. Năm nay trời Ban Mê này lạnh hơn mọi năm đó!
Rồi bà chủ quán vào nhà, lát sau trở ra khoác thêm chiếc áo len đen, tay đưa cho người đàn ông chiếc bluson đà sẩm.
- Chiếc áo này con gái tôi mua cho ba nó, chưa kịp mặc thì ổng mất … Anh khoác tạm kẻo lạnh.
Rồi bà chủ café Vị Đắng bắt đầu kể…
***
Ngày đó, tôi và anh ấy yêu nhau lắm nhưng do một sự ngộ nhận đáng tiếc và “ảnh” cũng quá nông nổi nên đã … bỏ tôi đi và đến giờ tôi cũng không biết anh ấy ở đâu, sống hay chết hoặc làm gì nữa…
Năm đó tôi mười tám và anh ấy hai mươi. Nhà tôi ở Phú Nhuận thuộc tầng lớp trung lưu, ba làm công chức còn mẹ tôi ở nhà nội trợ. Tôi lại là đứa con duy nhất trong nhà nên được ba má thương yêu lắm. Năm tôi chuẩn bị thi tú tài toàn phần, ba tôi đọc tin rao vặt trên báo, tìm được một anh chàng sinh viên bên “Khoa học” mang đến để “kèm” thêm cho tôi mấy môn Toán, Lý, Hóa. Ba má muốn tôi sau này làm bác sĩ mà tôi lại học yếu những môn này!
“Ảnh” quê miền Trung, nghe kể thì ở đâu Quảng Nam, Quảng Ngãi gì đó… Lúc bắt đầu dạy kèm tôi, thay vì nghe anh giảng bài, tôi chỉ bấm bụng ngồi cười khiến anh ấy bối rối và lúng túng một cách tội nghiệp...
- Tui… tui giảng … “bòi” có chỗ nào sai hỉ …? Rồi ảnh tự nhìn áo, nhìn quần rồi xoa xoa lên mặt cứ như là trên ấy có dính lọ nghẹ vậy…
- Hổng phải! Anh nói tiếng quê anh làm em mắc cười thôi!
- Ừ! À! - Anh đỏ mặt. Tiếng cha sanh mẹ đẻ nó như vậy đó. Từ từ tui rút kinh nghiệm. Tui mới ở Sài Gòn hai năm nên chưa quen với tiếng trong này….
Rồi buổi học đầu tiên anh kể về quê hương mình.
Đó là một miền quê yên bình bên dòng sông Trà mà những đêm hè, nghe anh kể tiếng bờ xe nước như một khúc nhạc giao hưởng vừa reo vui, vừa buồn man mác ...
Dần dần rồi tôi cũng quen và yêu cái tiếng của quê anh, một thứ tiếng mộc mạc và bình dị không cầu kỳ chải chuốt như những vùng khác.
Rồi tôi và anh ấy yêu nhau lúc nào cũng không biết nữa! Đó là mối tình đầu của tôi, của thời con gái và hình như anh ấy cũng vậy.
Nhà tôi có một gian bỏ trống nên ba tôi đề nghị anh ấy về ở cho tiện việc dạy kèm cho tôi, đồng thời cũng giảm bớt chi phí thuê phòng trọ của ảnh. Lúc đầu ảnh từ chối. Nhưng sau có tôi nói thêm nên anh ấy từ giã mấy người bạn cùng quê trọ học khu Võ Tánh về ở bên này. Ngày thường anh ấy và tôi cùng đến trường, ăn tối xong mới bắt đầu học. Ngày nào cũng vậy, từ bảy giờ đến chín giờ tối, chúng tôi kẻ dạy người học, chỉ trừ ngày chủ nhật.
Sự học của tôi có tiến bộ, ba má tôi mừng lắm, thi thoảng có tăng thù lao cho ảnh thêm ít tiền, năm đó nhân sinh nhật của tôi, tôi đã mua tặng cho ảnh một chiếc … nhẫn vàng tây. Ảnh nhận, cảm động lắm nhưng ngượng ngùng.
- Anh cảm ơn em, nhưng con trai đeo nhẫn… dị lắm! Tụi bạn nó lại ghẹo cho…
Rồi tôi làm bộ giận hờn, thuyết phục ảnh mới chịu đeo cho. Hôm đeo nhẫn cho ảnh, ngón tay hơi to hơn chiếc nhẫn nên chúng tôi phải lấy xà-phòng bôi trơn trông buồn cười lắm…
Bà chủ quán dừng lại và đôi mắt thoáng buồn như nhớ lại những kỷ niệm xưa. Người khách vẫn im lặng nghe, không cắt ngang câu chuyện, cũng không hỏi thêm điều gì…
Vài ngày sau, anh ấy cũng mua tặng lại tôi một chiếc nhẫn vàng tây bằng số tiền dành dụm được. Tôi mang nó vào tay vừa khít như là đã thử trước vậy. Đương nhiên là tôi cũng rất cảm động và không nói ra lúc đó, hai chúng tôi thầm như giao hẹn ước với nhau vậy.
Má tôi bắt gặp tôi đeo nhẫn cười trêu :
- Các anh chị bây giờ Tây nhỉ! Không như chúng tôi ngày xưa!
Tôi cũng hiểu là ba má tôi chưa mấy quan tâm chuyện này. Chỉ nhắc tôi cố gắng đỗ tú tài và vào trường Y thôi. Chuyện gia đình thì chắc chắn rồi ai cũng phải đến. Thời gian càng lâu thì tình càng mặn mà …
Năm đó tôi thi đỗ tú tài hạng ưu nhưng lại trượt vào trường Y. Ba má tôi an ủi rán thêm nữa để năm sau thi lại.
Anh ấy cũng buồn nhưng tôi an ủi anh ấy là tôi trượt không phải do những môn tôi học kèm của ảnh mà lại là môn Vạn vật, tôi chỉ thiếu có một điểm…
Rồi chiến tranh chấm dứt…
Ba tôi chỉ bị đi cải tạo hơn tháng rồi trở lại làm việc bình thường vì “ổng” không dính dáng gì về chính trị, ông ấy chuyên ngành Kiều Lộ của Công chánh mà…
Sau thời gian tạm ngừng, trường anh ấy trở lại hoạt động bình thường. Anh ấy không còn ở trọ chỗ tôi, hình như anh ấy về quê rồi sau đó đến ở với những người bạn cùng quê cũ. Đời sống có xáo trộn đôi chút nhưng trong gia đình tôi nhịp sống vẫn như ngày nào.
Một hôm, má tôi báo tin vui là cậu út tôi du học bên Pháp chuẩn bị về nước thăm quê. Cậu ấy học bên Pháp chuyên ngành Kiến trúc, ra trường có việc làm và đã lấy vợ “đầm”.
Trước đây cậu vẫn hay gửi mandat cho má và bà cũng dành dụm nên cuộc sống cũng khá tử tế, có phần dư dả nữa.
Má tôi vui lắm và làm một bữa tiệc nhỏ để đón cậu mợ tôi về nước. Chuyện cậu tôi du học nước ngoài, tôi chưa kể cho “gia sư” của tôi biết và đến tận bây giờ tôi vẫn ân hận về chuyện này. Cậu tôi do sống lâu ngày bên Pháp nên phong cách rất Tây!
Tôi vẫn nhớ và yêu anh ấy. Rất mong trong dịp vui đoàn tụ này của gia đình tôi, có sự hiện diện của anh ấy để tôi có thể mạnh dạn nói chuyện cùng ba má và với cả cậu mợ nữa.
Buổi xế chiều hôm đó cậu mợ tôi về đến gia đình và cũng buổi chiều “định mệnh”, anh ấy xuất hiện!
Vào nhà nghỉ ngơi xong, cậu tôi đến phòng tôi thăm cô cháu gái xem đã lớn chừng nào!
Cũng đúng lúc anh ấy vừa đến. Sau này tôi mới biết là anh ấy ở quê vô đến trọ học tiếp vì trường anh hoạt động trở lại. Anh đến để thăm gia đình và thăm tôi. Cái trớ trêu là ông cậu tôi khi thấy “cháu mình” thì cứ như Tây, ôm lấy cháu và “hôn lấy hôn để” như lúc cháu còn thơ dại lên ba lên năm vậy. Và cũng lúc ấy, tôi chợt nhìn ra ngoài khung cửa kính thấy anh đứng lặng người với bó hoa trên tay. Dường như anh không nói, không gõ cửa, không làm gì cả. Anh đặt bó hoa lên lan can hiên nhà và quay đi vội vã như trốn chạy.
Tôi giật mình, đẩy cậu tôi ra khỏi vòng tay của ông ấy, mở cửa chạy theo anh ấy nhưng bóng anh mất hút trong dòng người thành phố…
Buổi tối đoàn tụ ấy với tôi thật nặng nề! Mọi người trong gia đình nói chuyện ăn uống, kể chuyện cười đùa vui vẻ, riêng tôi cứ lặng thinh. Cậu tôi khi nghe má tôi kể câu chuyện tôi có bạn trai cũng vừa là “Thầy” của tôi, cậu có xin lỗi vì sự tự nhiên và vô ý quá! Má tôi thì khuyên là từ từ rồi gặp “nó” giải thích. Chắc nó “có học, có hiểu biết” không cố chấp đâu!
Hai hôm sau tôi đến tìm anh ấy ở căn gác trọ, không gặp anh nhưng những người bạn của anh kể chuyện lại, một câu chuyện khủng khiếp!
Khi anh ấy về đến căn gác, không nói không rằng, anh ấy ôm mặt và vùi đầu vào đống tài liệu, thường ngày mấy anh sinh viên này vẫn hay lấy làm gối, và khóc nức nở! Mấy người bạn hỏi gì, anh cũng chẳng nói!
Rồi anh loay hoay rút chiếc nhẫn mà tôi tặng ra khỏi tay nhưng chật quá không rút được! Anh lầm lì ra khỏi nhà hơn một tiếng đồng hồ sau trở lại. Bạn bè phát hoảng khi thấy ngón tay đeo nhẫn của anh đã bị cụt, quấn quanh là bông băng vẫn còn dính máu!
Anh đưa cho người bạn thân nhất một chiếc phong bì, có ghi địa chỉ nhà tôi cẩn thận và dặn là gửi cho cô ấy, cô có tên trên chiếc phong bì này… Chiếc phong bì vẫn dính tí máu của anh ấy! Người bạn chưa kịp gửi thì tôi đến.
Sau đó là anh dọn dẹp các đồ đạc ít ỏi và nói với những người bạn là anh về quê, chán học rồi và không thiết sống…
Nghe những người bạn vừa kể, tôi òa khóc nức nở. Thôi chết rồi! Anh ấy đã hiểu lầm và ghen tuông một cách khủng khiếp! Anh ấy muốn đoạn tuyệt tôi bằng cách trả lại chiếc nhẫn cho tôi và do cùng quẫn, không tháo được chiếc nhẫn, anh đã đành đoạn chặt đứt ngón tay đeo nhẫn của mình. Chiếc phong bì sau khi về nhà tôi mới dám mở ra, chỉ có một tờ lịch và mặt sau ghi vẻn vẹn một chữ nguệch ngoạc bằng … máu đã khô cứng “ Adieu ”.
Mấy tháng sau ngày anh ấy bỏ đi, tôi như người mất hồn. Thẫn thờ không nói, chẳng rằng với một ai kể cả ba má tôi! Cậu tôi sau đó qua lại Pháp và có gửi thư về bảo tôi xin qua đó, cậu tài trợ cho vào học Y khoa bên Pháp. Tôi đã từ chối một cơ hội vì yêu anh ấy, không muốn bỏ nơi này mà đi. Máu anh ấy đã đổ vì tình yêu của tôi. Tôi đau đớn, có lần lén ba má về quê anh ấy để tìm nhưng không gặp. Gia đình anh ấy chỉ còn những người em cho biết anh ấy có về và đã đi đâu rồi, không nghe tin tức gì. Không chừng đã vượt biên…?
Tuyệt vọng, hai năm sau đó, tôi lập gia đình. Và mộng làm bác sĩ của tôi cũng tiêu tan theo ngày tháng…
***
Bà chủ quán café Vị Đắng kể đến đó thì rơm rớm nước mắt. Người khách lạ nhìn vào mắt bà chủ quán, thoáng buồn bã.
- Chuyện tình của bà buồn thật đấy! Xin cảm ơn bà đã kể cho nghe một câu chuyện tình buồn. Tôi có biết anh ấy nhưng … Anh ấy …. chết rồi!
Người khách cởi chiếc bluson để trên thành ghế, đứng lên và chào bà chủ .
- Cảm ơn bà! Adieu!
Ông ta bước vội ra khỏi quán, rút một điếu thuốc ra châm. Bàn tay trái đưa lên che ngọn gió.
Loáng thoáng qua ngọn đèn mờ trước hiên, bà chủ Vị Đắng thấy bàn tay trái của người khách thiếu … ngón tay đeo nhẫn…
Hoài Nguyễn – 20.02.2011

Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2023

PHÚT SUY NIỆM CN 21 TNA

 PHÚT SUY NIỆM CN 21 TNA

Is 22,19-23: Ta sẽ để CHÌA KHÓA cho Đavit
Rm 11,23-36: Đường lối Chúa ai dò được…mọi sự đều do Người,trong Người
Mt 16,13-19: Người ta bảo Con người là ai?
Chính các con bảo Thầy là ai?
Thầy trao cho anh CHÌA KHÓA Nước Trời
KITÔ HỮU KHÔNG PHẢI LÀ NHỮNG CHÚ VẸT BIẾT NÓI!
Có món đồ chơi con vẹt điện tử Trung Quốc: nói với nó: tao chào mày…nó chào lại: tao chào mày
-Và không ai dám chửi thề với nó…lỡ nó chửi lại.
1/ Chúa nói với Phêrô: “còn chúng con bảo Thầy là ai?”
+Người đời nói sao, KỆ. Vô thần nói sao,kệ.Người ghét Chúa ghét đạo nói sao,kệ…
+Còn chính anh em bảo Thầy là ai? Chúa đang chờ câu trả lời của mỗi người chúng ta.
+Câu hỏi này khác với câu hỏi trịch thượng háo danh: “mày biết Bố mày là ai không?”!
2/ Chúa Giêsu không thích chúng ta NÓI THEO, NÓI LEO:
+Khi bình an thì Chúa Chúa,Mẹ Mẹ...
+Khổ một tí thì: ông trời không có mắt!
3/ ĐỨC TIN là lời tuyên xưng cần phải được CHÍNH CHÚNG TA phát biểu tự cõi lòng: ta phát biểu,ta tuyên xưng,ta hành động…chứ không nói theo, tệ hơn là nói leo!
+Đức tin là ĐI THEO một con người, đó là theo Thầy Giêsu là Con Đường,là Sự Thật,là Sự Sống.
+Đạo Công Giáo không phải là một chủ thuyết cần tuyên truyền…
+NHƯNG đạo công giáo là niềm tin đi theo Đức Giêsu là người và là Chúa. Đi theo tới đâu? Tới núi sọ, không phải đến nhà nhiều “mê”,rì xọc…nghĩa là gặp gian nan thử thách vẫn không bỏ Giêsu.
4/ Câu hỏi hiện sinh: Đức Giêsu là ai đối với chúng ta?
+Câu trả lời quan trọng lắm, mang tính SỐNG HOẶC CHẾT.
+Phêrô trả lời lý thuyết: Thầy là Đức Kitô Con Thiên Chúa hằng sống.
+Nhưng thực hành thì ngược lại: Thầy ơi,đừng lên Giêrusalem mà chết,chi cho khổ,khiếp lắm!:Người xấu, người ác, xe hơi, nhà lầu…theo Thầy khố rách áo ôm!
+Và Chúa nói: Satan,CÚT, GET AWAY! Mới đầu nói như thánh tướng, sau đó thực hành kiểu satan.Mới được khen lại bị chê…vì ngăn cản ý Chúa.Tưởng bênh Chúa,bảo vệ Chúa,hóa ra bị chê.
+Các cha “tưởng lo cho giáo hội,lo cho giáo xứ”lại “gay gắt” với giáo đân, thiếu hồn tông đồ,hồn mục tử và lắm khi “ăn thịt chiên” …không “thơm mùi chiên”
+Câu biện,trùm xứ,chức sắc,trưởng gia đình…lắm lúc “tưởng lo cho giáo xứ,lo cho gia đình…nhưng “bạo lực” trong ứng xử,có chút quyền là lạm quyền.
5/ Ở Rôma có bức tượng thánh Phêrô bằng đồng,tay phải ban phép lành,tay trái cầm CHÌA KHÓA, do điêu khác gia Arnolfo di Cambio thế kỷ 13. khách hành hương hôn mòn các ngón chân muốn đứt!
+Sao kỳ vậy ta? Sao lại hôn chân?
Họ HÔN QUYỀN CHÌA KHÓA, quyền đứng đầu,quyền tối thượng (primauté)của Phêrô,của Giáo Hoàng.Họ yêu mến Hội Thánh.Họ công nhận quyền Chúa ban cho Thủ Lãnh.Họ không hôn một Phêrô chối Chúa…Họ không hôn tượng đồng.
+Sao kỳ vậy ta? Phạm tội với Chúa mà lại đi xưng tôi với ông cha,với linh mục?
Thánh Augustino nói: Khi linh mục –cả giáo dân nữa- rửa tội…thì chính Chúa Kitô rửa.
Khi linh mục tha tội…thì chính Chúa Kitô tha.
Chúa nói: Phêrô,anh tha tội cho ai thì người ấy được tha…Anh cầm buộc ai,kẻ ấy bị cầm buộc
+Sao kỳ vậy ta? Hở ra là CHỈ TRÍCH GIÁO HỘI CỦA CHÚA KITÔ!
Thánh GH Gioan Phaolô II nói với giới trẻ ở Amersfoort ngày 14.05.1985:
“Con không bao giờ NÓI XẤU mẹ
Hội Thánh là mẹ sinh ra ta cho Đức Kitô
Người ta yêu mến mẹ, chứ không tố cáo mẹ
Đối với mẹ, người ta đối thoại
Người ta đến với mẹ để cởi mở cõi lòng
Để cùng mẹ giúp GÁNH VÁC khối nặng của cuộc đời”
Mẹ hỏi: Phần nào trong cơ thể là quan trọng nhất?
Bé trả lời: là tim là phổi là mắt là tai
Mẹ bảo: Không phải con ạ. Phần quan trọng nhất là ĐÔI VAI:
+Có đôi vai để dựa vào mà khóc
+Có đôi vai để gánh vác khối nặng của cuộc đời
+Có đôi vai để gánh vác việc Giáo Hội như Phêrô
+Có đôi vai để gánh vác việc gia đình như cha như mẹ như anh như chị
+Có đôi vai để gánh vác việc có ích cho người khác,cho cộng đồng
Phêrô là ĐÁ….nhưng không vô hồn, là đôi vai, là chỗ dựa cho đức tin, là “cầu nối” (Pont-ti-fex)
Các Giám mục, các linh mục, tu sĩ…là đôi vai, là chỗ dựa đức tin cho dân Chúa, là “máng” thông ơn Chúa.
Dân Thiên Chúa cũng là đôi vai, là chỗ dựa, là cánh tay nối dài của Giáo Hội trong việc loan báo Tin Mừng.
Tất cả chúng ta là NHỮNG VIÊN ĐÁ SỐNG ĐỘNG, không được vô hồn, không là “ốc mượn hồn”.
Chúa nói: Phêrô,anh là đá
Chúa nói: này anh,này chị,này em,này ông,này bà,..mọi người là “đá quý”,trên đá này,Thầy xây dựng Nước Trời.
6/ CÂU CHUYỆN: Một tờ báo Ý tiết lộ rằng khi Thánh Giáo Hoàng Gioan-Phaolô II thời còn là sinh viên học tại Rôma, một hôm cùng với các bạn đi thăm cha thánh Piô, một linh mục được in Năm Dấu thánh. Vừa gặp, cha Piô nói rằng một ngày kia Woytila sẽ làm Giáo Hoàng và sẽ chịu đau khổ , máu sẽ chảy. Wojtyla trả lời: điều ấy tôi không sợ vì tôi sẽ không bao giờ làm Giáo Hoàng. Nhưng Chúa đã chọn và Ngài đã làm Giáo Hoàng, đã đỗ máu trong cuộc mưu sát ngày 13.10.1981. Ngài là vị Giáo Hoàng thứ 264 kể từ thánh Phêrô.
- Phêrô là ĐÁ TẢNG vững bền dựa vào lời hứa của Chúa.
- Phêrô là CHÌA KHÓA NƯỚC TRỜI, “quyền chìa khóa”.
- Giáo Hội BỊ BÁCH HẠI, chung phần đau khổ với Chúa Kitô, và luôn tồn tại.
Lm.Trần quang Truyền.

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2023

SỰ KỲ DIỆU CỦA NGÓN CHÂN CÁI

 SỰ KỲ DIỆU CỦA NGÓN CHÂN CÁI

Phải nói rằng, mười đầu ngón tay và ngón chân là nơi bắt đầu và kết thúc của thập nhị chính kinh trên cơ thể của chúng ta,
sự kì diệu của nó thì không phải bàn cãi. Nhưng hôm nay, sẽ không nói cả 10 ngón mà chỉ nói về duy nhất 1 ngón, ngón chân cái.
Nói về sự diệu kì của nó trong quá trình áp dụng để chữa bệnh, đến mình còn ngỡ ngàng về hiệu quả của nó.
Ngón chân cái của chúng ta có thể chữa được những bệnh sau:
❤️Thứ nhất là hai chân thường xuyên mỏi, chân không giơ được, đi lại khó khăn.
Lúc này sẽ có thêm một triệu chứng đi kèm nữa là cảm nuốt khó khăn. Nguyên nhân của nó là do THẬN YẾU
💚Lúc này, bạn hãy gập đốt đầu tiên của ngón chân cái xuống, dùng ngón tay cái vuốt từ lằn chỉ ngón chân cái vào trong (H1A),
ngày làm 3 lần, mỗi lần 2-3 phút cho cả hai chân, vuốt một thời gian các triệu chứng trên sẽ hết dần.
( tôi bị bệnh này, chưn rất yếu, bây giờ mới biết là do THẬN)
❤️Thứ hai là nếu bạn có hiện tượng đờm dãi nhiều (do cảm cúm hoặc do nguyên nhân khác), nhất là người già.
💚Hãy dùng tay chà mạnh vào vùng mặt dưới của cổ ngón chân cái (H1C), một thòi gian sẽ hết đờm.
Phải nói là phương pháp này cực cực kì hiệu quả luôn ấy,
💚nếu bạn có điếu ngải của Đông y thì dùng điếu ngải hơ vào vùng này thì hiệu quả còn nhanh hơn nhiều nữa.
❤️Thứ ba, bạn bị đau đầu gối và khô khớp gối, lúc nào hoạt động khớp cũng kêu “lục cục”.
💚Lúc này hãy dùng tay kéo mạnh ngón chân cái ra.
💚Sau đấy, vừa kéo nhẹ nhàng vừa xoay ngón chân cái để tạo dịch nhờn cho khớp gối và không bị khô khớp nhé.
Áp dụng cách này đảm bảo chả cần Glucosamine làm gì, một thời gian là hết đau khớp, thận lại khỏe lên nữa chứ.
Aha! quay thế này còn xử lý được cả chứng hay quên cực kì hiệu quả nữa nhé
(có thể kết hợp bấm thêm huyệt Ẩn Bạch để điều trị chứng hay quên).
❤️Thứ tư, mọi người lưu ý, nếu bấm vào mặt dưới ngón chân cái thấy đau thì bạn đang bị đau đầu gối,
💚bấm vào trung điểm đường lằn chỉ ngón chân cái thấy đau là bạn đang bị đau vùng khoeo chân.
💚Lúc này bấm các điểm trên một thời gian là sẽ hết.
❤️Thứ năm, bạn bị huyết áp cao, hãy vuốt kẽ ngón chân cái và trỏ, từ ngoài vào trong, sẽ có 1 điểm đau xuất hiện (H1B),
thông thường vị trí gần huyệt Thái Xung
💚Lúc này hãy bấm vào điểm ấy để điều trị chứng này.
❤️Thứ sáu, đối với những người bị di chứng sau tai biến liệt nửa người,
💚thì phải nói muốn vận động gì thì vận động, nếu biết cách kéo ngón chân cái mỗi ngày thì sẽ tiến triển rất nhanh trong quá trình điều trị,
các bạn cứ thử và xem hiệu quả. Lí do mình xin được viết ở 1 bài khác chuyên sâu hơn, trước mắt cứ áp dụng để thấy hiệu quả.
Nguồn: Quí Nguyễn.


Thứ Hai, 21 tháng 8, 2023

LUẬT ĂN CƠM: 50 QUY TẮC TRÊN MÂM CƠM VIỆT!!

 LUẬT ĂN CƠM:

50 QUY TẮC TRÊN MÂM CƠM VIỆT!!
Nguyễn Văn Hải ST
Rất tuyệt vời! Chịu khó để tâm, để thành người thật lịch sự trên bàn ăn. Những điều trên đại đa số là những điều thông thường...
1. Không và cơm quá 3 lần khi đưa bát cơm lên miệng.
2. Không gắp thức ăn đưa thẳng vào miệng mà phải đặt vào bát riêng rồi mới ăn.
3. Không dùng thìa đũa cá nhân của mình QUẤY VÀO tô chung.
4. KHÔNG XỚI TRỘN đĩa thức ăn để chọn miếng ngon hơn.
5. Không cắm đũa DỰNG ĐỨNG vào bát cơm.
6. Không nhúng cả ĐẦU ĐỦA vào bát nước chấm.
7. PHẢI TRỞ ĐẦU ĐỦA khi muốn tiếp thức ăn cho người khác.
8. KHÔNG ĐƯỢC cắn răng vào đũa, thìa, miệng bát, không liếm đầu đũa
9. Không vừa cầm bát vừa cầm đũa chỉ 1 tay cũng như không được ngậm đũa để rảnh tay làm các việc khác chẳng hạn như múc canh, đôi đũa chưa dùng đến phải đặt vào mâm hoặc đĩa bàn nếu ăn trên bàn có dùng đĩa lót bát, hoặc đồ gác đũa.
10. Ngồi ăn dù trên chiếu hay trên ghế đều KHÔNG ĐƯỢC RUNG ĐÙI, rung đùi là tướng bần tiện của nam, dâm dục của nữ, và cực kỳ vô lễ.
11. Không ngồi quá sát mâm hay bàn ăn nhưng cũng không ngồi xa quá.
12. Ngồi trên ghế thì phải giữ THẲNG LƯNG. Ngồi trên chiếu thì chuyển động lưng và tay nhưng không được nhấc mông.
13. Không để tay dưới bàn nhưng cũng không chống tay lên bàn mà bưng bát và cầm đũa, khi chưa bưng bát thì phần cổ tay đặt trên bàn nhẹ nhàng.
14. KHÔNG ngồi CHỐNG CẰM trên bàn ăn.
15. Tuyệt đối TRÁNH CƠM ĐẦY trong miệng mà nói.
16. Không chu mồm thổi thức ăn nóng mà múc chậm phần nguội hơn ở sát thành bát đĩa.
17. Muỗng kiểu múc canh phải đặt úp trong bát không được để ngửa.
18. khi chấm vào bát nước chấm, chỉ nhúng phần thức ăn, không nhúng đầu đũa vào bát chấm, miếng đã cắn dở không được chấm.
19. Khi nhai TỐI KỴ CHÉP MIỆNG.
20. Không tạo TIẾNG ỒN khi ăn [ví dụ húp soàm soạp]
21. Không nói, không uống rượu, không húp canh khi miệng còn cơm.
22. Không gõ đũa bát thìa.
23. Khi ăn món nước như canh, chè, xúp, cháo… Nếu dọn bát nhỏ hay chén tiểu thì có thể bưng bát trên hai tay để uống nhưng không được kèm đũa thìa.
Nếu dọn bát lớn hay đĩa sâu thì dùng thìa múc ăn, tới cạn thì có thể một tay hơi nghiêng bát đĩa sâu ra phía ngoài, một tay múc chứ không bưng tô to đĩa sâu lên húp như kiểu chén tiểu.
Món canh có sợi rau nên dọn bát nhỏ, món gọn lòng thìa có thể dùng bát lớn, đĩa sâu.
24. KHÔNG ĂN TRƯỚC người lớn tuổi, chờ bề trên bưng bát lên mình mới được ăn. Nếu đi làm khách không gắp đồ ăn trước chủ nhà hay người chủ bữa cơm (trừ ra bạn được đề nghị gắp trước, trong một dịp nhất định).
25. Dù là trong khuôn khổ gia đình hay khi làm khách, TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC CHÊ khi món ăn chưa hợp khẩu vị mình.
Điều này cực kỳ quan trọng vì không đơn thuần là phép lịch sự mà còn là một phần giáo dục nhân cách. Nếu không được dạy nghiêm túc, trẻ em từ chỗ phản ứng tự nhiên do khẩu vị sẽ tới chỗ tự cho mình có quyền chê bai, phán xét, không trân trọng lao động của người khác.
Món không ngon với người này nhưng ngon với người khác và có được nhờ công sức của rất nhiều người.
26. KHÔNG GẮP LIÊN TỤC MỘT MÓN dù đó là món khoái khẩu của mình.
27. Phải ĂN NẾM TRƯỚC, rồi mới thêm muối, tiêu, ớt, chanh v.v…
Tránh vừa ngồi vào ăn đã rắc đủ thứ gia vị phụ trội vào phần của mình.
28. Phải ăn hết thức ăn trong bát, không để sót hạt cơm nào.
29. Dọn mâm phải nhớ DỌN ÂU NHỎ ĐỰNG XƯƠNG, đầu tôm, hạt thóc hay sạn sót trong cơm…
30. Trẻ em quá nhỏ dọn mâm riêng và có người trông chừng để tránh gây lộn xộn bữa ăn của người già, tới 6 tuổi là ngồi cùng mâm với cả nhà được sau khi đã thành thục các quy tắc cơ bản.
31. Khi trẻ em muốn ăn món mà nó ở xa tầm gắp, phải nói người lớn lấy hộ chứ không được nhoài người trên mâm. Trong gia đình, khi trẻ em ngồi cùng mâm người lớn thì sắp cho bé một đĩa thức ăn nhỏ ngay bên cạnh với đồ ăn đã lóc xương và thái nhỏ. Với người cao tuổi cũng vậy, dọn riêng đĩa cá thịt đã lóc xương, thái nhỏ, hay ninh mềm hơn.
32. Không để các vật dụng cá nhân lên bàn ăn, trừ chiếc quạt giấy xếp có thể đặt dọc cạnh mép bàn. Ngày nay thì phone di động là vật bất lịch sự và mất vệ sinh.
33. Nhất thiết để phần người về muộn vào đĩa riêng, không khi nào để phần theo kiểu ăn dở còn lại trong đĩa.
34. Ăn từ tốn, không ăn hối hả, không vừa đi vừa nhai.
35. Khi ăn không được để thức ăn dính ra mép, ra tay hay vương vãi, đứng lên là khăn trải bàn vẫn sạch. Giặt thì giặt chứ dùng cả tuần khăn bàn vẫn trắng tinh không dính bẩn.
36. Nếu ăn gặp xương hoặc vật lạ trong thức ăn, cần từ từ lấy ra, không được nhè ra toàn bộ tại bàn.
37. Chỉ có người cao tuổi, 70 trở lên và trẻ nhỏ mà Ợ khi ngồi ăn mới không bị coi là bất lịch sự.
38. Nếu bị cay thì xin phép ra ngoài hắt xỳ hơi, xỷ mũi.
39. Nhà có khách cần cẩn trọng khi nấu, chất cay để phụ trội bày thêm, tránh bất tiện cho khách khi họ không ăn được cay hay một vài gia vị đặc biệt.
40. Tránh va chạm tay với người cùng mâm, nếu thuận tay trái thì nói trước để chọn chỗ cho thuận tiện.
41. Phải CHÚ Ý TAY ÁO khi gắp đồ ăn.
42. Nếu thấy thức ăn lớn nên XIN CẮT NHỎ để mọi người được thuận tiện
43. Khi đang ăn mà có việc riêng PHẢI XIN PHÉP rồi mới rời mâm.
44. Nhất thiết NÓI CẢM ƠN sau bữa ăn dù là chỉ có hai vợ chồng nấu cho nhau. Đừng tiếc lời khen ngợi những món ngon.
45. Phong tục mời tùy theo gia đình, có gia đình thì người cao tuổi nhất nói đơn giản
-"các con ăn đi”, trẻ thì thưa “con xin phép”, nhưng có gia đình
-trẻ con phải mời hết lượt ông bà cha mẹ cô chú anh chị… Khi tới đâu thì quan sát gia chủ, không thể mang tập quán nhà mình vào bữa ăn nhà người ta.
46. Ăn xong cần tô son lại thì xin phép vào phòng vệ sinh, KHÔNG TÔ SON trên bàn ăn trước mặt người khác.
47. Ngồi đâu là theo sự xếp chỗ của chủ nhà, KHÔNG TỰ Ý NGỒI vào bàn ăn khi chủ nhà chưa mời ngồi.
48. Ngày xưa, có lúc người giúp việc ăn cùng mâm với chủ nhà, khi gắp, chủ nhà để thế tay ngang nhưng người giúp việc thế tay úp. Nhìn là biết ngay.
49. Không được phép quá chén.
50. Nên thành thực nói trước về việc ăn kiêng, dị ứng [nếu có] khi được mời làm khách để tránh bất tiện cho chủ nhà.
Nguồn bài viết : Quí Nguyễn.


Thứ Tư, 16 tháng 8, 2023

TÁM LOẠI NGƯỜI TRONG THIÊN HẠ...!

 TÁM LOẠI NGƯỜI TRONG THIÊN HẠ...!

1- NGƯỜI HÈN
Người hèn sống phận ngựa trâu
Người hèn có tính đi đâu cũng luồn
Người hèn ngậm miệng luôn luôn
Người hèn tốt xấu vui buồn mặc bay!
2- NGƯỜI NGAY
Người ngay ngẩng mắt ban ngày
Người ngay nói thẳng chuyện này chuyện kia.
Người ngay đâu sợ miệng bia
Người ngay tốt xấu phân chia rõ ràng.
3- NGƯỜI SANG
Người sang phong cách đàng hoàng
Người sang cư xử rõ ràng dưới trên.
Người sang thiên hạ biết tên
Người sang luôn biết mình nên làm gì.
4- NGƯỜI GIAN
Người gian thập thụt thầm thì
Người gian sau trước chỉ vì mình thôi.
Người gian ăn nói lôi thôi
Người gian của bạn của tôi nhập nhằng!
5- NGƯỜI ÁC
Người ác sát khí đằng đằng
Người ác bá đạo nhập nhằng vua tôi.
Người ác vì chỗ mình ngồi
Người ác giết cả bầy tôi lẫn thầy!
6- NGƯỜI TÀI
Người tài tâm đức đắp đầy
Người tài không quản khó này khổ kia.
Người tài biết việc phân chia
Người tài tính trước họa kia phúc này.
7- NGƯỜI NGU
Người ngu không biết gian ngay
Người ngu lẫn lộn ban ngày ban đêm.
Người ngu ân oán hay quên
Người ngu thường thích những tên nịnh thần!
8- NGƯỜI KHÔN
Người khôn lợi dụng xa gần
Người khôn phân định cái cần cái không .
Người khôn biết cách kể công
Người khôn tính việc vượt sông khi cần...!
Lương Ngọc Huỳnh