Chuyện khó nhất trên đời chính là :
TU KHẨU NGHIỆP !
Thầy Mạnh Tử nói : “Ngôn nhân chi bất thiện, đương như hậu hoạn hà?” Nghĩa là: “ Nói về những điều không tốt của người, sẽ nhận lấy tai họa về sau biết chừng nào?”
Mạnh Tử cho rằng, khi “bóc mẽ” những điều xấu của người khác dù vô tình hay cố ý, ta sẽ trở thành đối thủ, thậm chí bị coi như kẻ thù “không đội trời chung” của người đó. Bởi vậy họ sẽ tìm cách trả đũa hãm hại ta.
Một người đang sạch sẽ mà ta bôi tro trét trấu trên mặt họ, hoặc mặt họ có một vết bẩn ta bôi bẩn cả mặt họ thì tội lớn biết chừng nào ?
Chúa Giêsu hóm hỉnh khuyên ta :
“Sao ngươi nhìn thấy cái rác trong mắt anh em mình, mà không thấy cái đà trong mắt ngươi ? Sao ngươi nói được với anh em mình rằng: Anh ơi, để tôi lấy cái rác trong mắt anh ra, còn ngươi, thì không thấy cái đà trong mắt mình ? Hỡi kẻ giả hình, hãy lấy cái đà ra khỏi mắt mình trước đã, rồi mới thấy rõ mà lấy cái rác ra khỏi mắt anh em.” (Lc 6,41-42).
Hãy nghe thánh Giacobe khuyên chúng ta kiềm chế miệng lưỡi như thế nào : Gc 3,1-12
“Thưa anh em, đừng có nhiều người trong anh em ham làm thầy thiên hạ, vì anh em biết rằng chúng ta sẽ bị xét xử nghiêm khắc hơn. Thật vậy, tất cả chúng ta thường hay vấp ngã.
Ai không vấp ngã về lời nói, ấy là người hoàn hảo, có khả năng kiểm chế toàn thân. Nếu ta tra hàm thiếc vào miệng ngựa để bắt chúng vâng lời, thì ta điều khiển được toàn thân chúng. Anh em cũng hãy nhìn xem tàu bè: dù nó to lớn, và có bị cuồng phong đẩy mạnh thế nào đi nữa, thì cũng chỉ cần một bánh lái rất nhỏ để điều khiển theo ý của người lái. Cái lưỡi cũng vậy: nó là một bộ phận nhỏ bé của thân thể, mà lại huênh hoang làm được những việc to lớn. Cứ xem tia lửa nhỏ bé dường nào, mà làm bốc cháy đám rừng to lớn biết bao ! Cái lưỡi cũng là một ngọn lửa , là cả một một thế giới của sự ác. Cái lưỡi có một vị trí giữa các bộ phận của thân thể chúng ta, nó làm cho toàn thân bị nhiễm, đốt cháy bánh xe cuộc đời, vì chính nó bị lửa hoả ngục đốt cháy. Thật vậy, mọi loài thú vật và chim chóc, loài bò sát và cá biển, thì loài người đều có thể chế ngự và đã chế ngự được. Nhưng cái lưỡi thì không ai chế ngự được : nó là một sự dữ không bao giờ ở yên, vì nó chứa đầy nọc độc giết người. Ta dùng lưỡi mà chúc tụng Chúa là Cha chúng ta, ta cũng dùng lưỡi mà nguyền rủa những con người đã được làm ra theo hình ảnh Thiên Chúa. Từ cùng một cái miệng, phát xuất lời chúc tụng và lời nguyền rủa. Thưa anh em, như vậy thì không được. Chẳng lẽ một mạch nước lại có thể phun ra, từ một nguồn, cả nước ngọt lẫn nước chua sao ? Thưa anh em, làm sao cây vả lại có thể sinh ra trái ô-liu, hoặc cây nho sinh trái vả? Nước mặn cũng không thể sinh ra nước ngọt được . “
Người khôn uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Người khôn xem mình trước khi nói người. Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe.
Xin Chúa cho chúng ta được ơn khôn ngoan trong lời ăn tiếng nói với nhau. Amen
Nguồn : Lm Phêrô Nguyễn Văn Đông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét