Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2024

CN 17 TN B // CN NGÀY THẾ GIỚI CỦA ÔNG BÀ VÀ NGƯỜI CAO TUỔI.

 CN 17 TN B // CN NGÀY THẾ GIỚI CỦA ÔNG BÀ VÀ NGƯỜI CAO TUỔI

2V 4,42-44: Họ ăn xong mà hãy còn dư đúng như Chúa phán
Eph 4,1-6: Anh em hãy ăn ở xứng với ơn gọi đã lãnh nhận
Khiêm nhường,hiền lành,nhẫn nại,chịu đựng,bảo vệ sự hiệp nhất,bình an,hòa thuận
Vì chỉ có một thân thể,một Chúa,một đức tin,một phép rửa
Ga 6,1-6: Ta mua đâu được bánh cho họ ăn? Ở đây có em bé có 5 chiếc bánh và 2 cá. Anh em cứ bảo họ ngồi xuống. Họ ăn no nê,còn dư 12 thúng. Dân bắt Người làm vua,nhưng Người trốn lên núi
1/ Ngày Thế Giới của ông bà và người cao tuổi
+ Đức GH Phanxico thiết lập ngày 31.01.2021. CN thứ tư tháng 7 mỗi năm.
+ “Ông Ximeon và bà Anna đều cao tuổi. Chúa Thánh Thần gợi lên cho họ suy nghĩ và nói lời khôn ngoan. Lời nói của họ RẤT QUÝ …Họ nhắn cho chúng ta rằng TUỔI GÌA LÀ MỘT HỒNG ÂN VÀ MẮT XÍCH kết nối các thế hệ khác nhau để truyền kinh nghiệm sống và đức tin. Nhưng ông bà thường bị LÃNG QUÊN. Những người trẻ lấy sức mạnh từ ông bà để NÓI LỜI NGÔN SỨ…Điều quan trọng là ông bà GẶP GỠ con cháu,con cháu gặp gỡ ông bà” (ĐGH Phanxicô, Kinh Truyền Tin ngày 31.01.2021)
+ ĐGH JP II: “Được sống đến tuổi già là một ân huệ”
+ “ Tuổi trẻ là mùa yêu thương // Tuổi già là mùa đạo đức” (George Granville)
+ “Tuổi già là tuổi cứu thoát – âge sauveur (Sully Prudhomme)
+ “Một xã hội mà người già không được kính trọng và người trẻ không được trìu mến, cả hai đều què quặt” (André Maurois văn hào Pháp)
2/ Ai mua bánh mì? “Bánh mì Saigon,đặc ruột thơm bơ,bốn ngàn một ổ,mua zô mua zô”
+Có một cán bộ nói: bánh mì không phải là lương thực!
+Họ nói vừa đúng vừa sai.Ông nói SAI là vì ở đời bánh mì là lương thực nuôi ta. Ông nói ĐÚNG, là vì bánh mì không phải là lương thực đời đời.Hoan hô ông cán bộ
+Chúa Giesu mới là BÁNH Trường Sinh,lương thực ban sự sống đời đời.
3/ Chủ đích của Gioan chương 6 là trình bày về Bí Tích Thánh Thể. Qua phép lạ hóa bánh ra nhiều,đặc biệt cuối chương 6, Chúa Giesu tuyên bố: “Thịt Tôi, Máu Tôi là lương thực ban sự sống đời đời
+Dịp phòng chống Covid, bao người đói khổ vì thiếu lương thực: Cả nước lo,Giáo Hội lo
+Nhưng phòng chống Quỷ-Ma,bao người đói lương thực Lời Chúa,Mình Chúa: Ai lo? Mấy người lo?
+Có những cơ thể ăn không ngon,không thấy đói và không ăn. Gầy tong gầy teo!
+Có những linh hồn không thấy đói Thánh Thể: Ta rước Lễ,ăn Bánh Thánh,ta có cảm thấy có thấy thèm không,có thấy quý không?
4/ C.Giesu đi bước trước.Ngài hỏi: “Ta mua bánh ở đâu cho dân ăn đây?”Ngài động lòng thương,Ngài quan tâm
+Môn đệ tỏ ra bất lực,nhưng may quá: có em bé có 5 bánh 2 cá. Kể cũng lạ. Em có óc tiên liệu dự phòng. Em biết Chúa sẽ giảng cả ngày,sẽ đói và cần có cái ăn để đủ sức mà nghe. “có thực mới vực được đạo”
+Giáo dân nghe cha giảng 10 phút là coi đồng hồ,ngáp dài vì không biết dự phòng. Cũng thông cảm vì nhiều khi bài giảng không chất lượng,đôi khi không phải giảng Lời Chúa (!).
5/ Em bé,Năm bánh,Hai cá: Thánh Augustino nghĩ rằng
+Đứa bé là It-ra en
+Cầm 5 bánh là sách Ngũ Thư,sách Luật Môse và Tiên Tri mà chẳng khôn hơn gì đứa bé. Cầm mà không ăn được vì dấu kín,nặng nề! Ta cũng vậy: ta có Kinh Thánh trong tay mà không ăn được!Hoặc không chịu ăn!
+Cầm 2 con cá là Tư Tế và Tiên Tri, một ngày kia sẽ đến và hành động, ám chỉ Chúa Giesu, Mose Mới
+Như vậy,Sách Thánh cần được BẺ ra, nghĩa là cần được giải thích để có thể khám phá ra điều được ẩn dấu. Cũng vậy: Sách Thánh và cuốn sách đời ta KHÔNG BẺ ra thì không trở thành LƯƠNG THỰC làm no lòng người… có khi làm mình sình bụng,người ngộ độc! “Bánh mì đời ta sẽ không là lương thực” !
6/ Chủ đề của Gioan
+Phép lạ tỏ cho thấy Đức Giesu là ai để ta từ đó TÌM KIẾM và KHAO KHÁT
+Đức Giesu là lương thực thiêng liêng, vừa là Tư Tế, vừa là Của Lễ
+Dân Do thái tìm kiếm Chúa để được no bụng,có ý đồ chính trị,tôn Người làm vua.Ta tìm Chúa để mong được gì? Gặp vui cảm ơn,gặp xui phàn nàn?
+Người đời tìm bánh để no cái bụng bằng mọi giá. Ta cần giúp mình giúp người TÌM 2 THỨ BÁNH: bánh ở đời và bánh bởi trời. Bánh đó là Thánh Thể của Chúa và “bánh khiêm nhường,bánh hiền lành,bánh nhẫn nại,bánh chịu đựng,bánh bảo vệ sự hiệp nhất,bình an,hòa thuận” (Eph 4,1-6)
7/ “Anh em cứ bảo họ ngồi xuống…cứ cho họ ăn”
+Thế gian cần tình yêu.Không tình yêu thế gian sẽ là kiếp đọa đày +Không tình yêu,con người sẽ làm khổ nhau,đày đọa nhau +Có tình yêu,con người nhớ đến nhau,quan tâm đến nhau.Không tình yêu,con người sẽ vô cảm
+Có tình yêu,con người sẽ không bỏ lỡ cơ hôi để ban tặng tình yêu +Đừng bỏ lỡ cơ hội: giúp người ăn xin,cơ nhỡ,đói khổ
+VÀ NHẤT LÀ: Đừng bỏ rơi cha mẹ,ông bà,và những người già…và LÀM NGAY
8/ Câu chuyện: Có ông lão đêm mưa bão đến gõ cửa ông nhà giàu.Ông lão co ro,áo rách tả tơi hôi hám. Ông nhà giàu nghĩ bụng: nhà mình sạch,ông ấy hôi…chi bằng cho ông ta ít tiền để lão đi. Mấy ngày sau,người ta phát hiện một xác chết đầu làng. Đó chính là ông lão ăn xin chết cóng! Ông nhà giàu tiếc nuối vì BỎ LỠ CƠ HỘI làm phúc cứu một mạng người.
Vâng: Bỏ lỡ cơ hội làm phúc là thiếu sót,là có tội – lỗi bác ái – ân hận suốt đời
+Cơ hội đó là: giúp nhau,tạo niềm vui cho nhau,cơ hội tha thứ,cơ hội lập công…
+Đừng bao giờ nói: “lực bất tòng tâm”
+Nhưng cái TÂM đây phải bắt đầu bằng MIẾNG BÁNH NHỎ: “năm bánh hai cá”
+Không nhất thiết phải hoành tráng to phe,khua chiêng gõ mõ,quay phim
+Việc thiện BÉ với tấm lòng LỚN và Chúa sẽ làm phép lạ triệu triệu người ăn, và ĂN NO NÊ.
tqt30


Thứ Năm, 4 tháng 7, 2024

NHỮNG CA TỪ “KHÓ HIỂU” TRONG 8 CA KHÚC CỦA TRỊNH CÔNG SƠN…

 NHỮNG CA TỪ “KHÓ HIỂU” TRONG 8 CA KHÚC CỦA TRỊNH CÔNG SƠN…

Nhạc TCS không được xếp vào loại “nhạc vàng”, không phải ngẫu nhiên mà một số trang âm nhạc ưu ái để hẳn một thể loại nhạc riêng, đó là thể loại nhạc Trịnh. Nhắc đến nhạc TCS, có lẽ người ta sẽ nghĩ đến những triết lý, sự mông lung bí hiểm trong nhiều tầng lớp ý nghĩa của ca từ bài hát. Ngay cả những người sâu sắc và từng trải nhất cũng không dám khẳng định là mình hiểu hết ý nghĩa nhạc Trịnh. Bài viết này không có tham vọng giải thích cặn kẽ, chi tiết những ca từ nhạc Trịnh, chỉ viết lại những hiểu biết gom nhặt được trong quá trình tìm hiểu. Hy vọng khi đọc qua bài viết này, người yêu nhạc Trịnh sẽ có cảm giác: à, thì ra là thế…
1. Nghe Những Tàn Phai
Chắc hẳn là ai cũng đã từng nghe “tụi trẻ” ngày nay thường để câu “thính” quen thuộc trên facebook: cuộc đời là những chuyến đi… khi nhắc về các chuyến du lịch bụi. Không biết câu này xuất phát từ đâu, nhưng có lẽ những người yêu nhạc Trịnh sẽ thấy quen, vì nó rất giống với một câu trong bài “Nghe Những Tàn Phai”: Chiều nay em ra phố về/ Thấy đời mình là những chuyến xe…
Có ai giải thích được cặn kẽ ý nghĩa của bài hát này? Chiều nay em ra phố về/ Thấy đời mình là những đám đông/ Người chia tay nhau cuối đường/ Ngày đi đêm tới trăm tiếng hư không.
Có ai đang về giữa đêm khuya/ Rượu tàn phai dưới chân đi ơ hờ/ Vòng tay quen hơi băng giá/ Nhớ một người tình nào cũ/ Khóc lại một đời người quá ê chề./ Chiều nay em ra phố về/ Thấy đời mình là những quán không/ Bàn in hơi bên ghế ngồi/ Ngày đi đêm tới đã vắng bóng người./ Chiều nay em ra phố về/ Thấy đời mình là con nước trôi/ Đèn soi trên vai rã rời/ Ngày đi đêm tới còn chút hao gầy.
Nguyên bài là những lời lẽ có vẻ mông lung, như là không nhắc đến một điều gì cụ thể, giống như là tác giả đang nói về những chiêm nghiệm nào đó về cuộc đời? Không phải vậy, thật ra bài hát này được TCS viết về một đối tượng cụ thể: nhân vật chính là một cô gái làng chơi. Điều đó được ca sĩ Khánh Ly thừa nhận, bà đã được TCS trực tiếp giải thích ý nghĩa của bài này khi tập cho bà hát.Đó là một người kỹ nữ, một gái giang hồ đã về già và hết thời, với những bước chân trở về nhà trong đêm sau 1 ngày rã rời. Cô gái đôi khi thấy đời mình là những đám đông, những chuyến xe… rồi rốt cuộc chỉ là tiếng hư không, vắng bóng người trong 1 đời người đã quá ê chề. Rốt cuộc, từ một câu hát trong bài hát về cô gái điếm, giới trẻ biến thành một câu nói có vẻ rất ngầu: Cuộc đời là những chuyến đi…
2. Dấu Chân Địa Đàng
Bài hát Dấu Chân Địa Đàng, ban đầu có tên là Tiếng Hát Dạ Lan, được TCS viết trong thời gian ông dạy học ở B’Lao, Lâm Đồng. Trong bài này có hình ảnh ẩn dụ vô cùng khó hiểu như “loài sâu ngủ quên trong tóc chiều”, “lời ca dạ lan”…
May quá, những hình ảnh đó sẽ được chính tay tác giả giải thích, nếu bạn đọc được cuốn Thư Tình Gửi Một Người. Khi hiểu được những ca từ này, người nghe sẽ thấy bài hát sẽ trở nên hay hơn. Loài sâu này chính là một phiên bản khác của phận người, ôm chất chứa những buồn vui của nhân sinh, điều này càng được thấy rõ hơn trong những bức thư của TCS gửi Dao Ánh: “Ngôn ngữ đã mất đi với những ngày nằm co như một loài-sâu-chiếu ở Blao” (thư Đà Lạt, 19.9.1964), “Ở đây cũng có loài sâu đất reo đêm” (thư Đà Lạt, 19.9.1964), “Đêm sáng mờ bên ngoài. Sâu đất reo rất trong ở bãi cỏ” (thư Blao, 23.10.1964), “Đêm đã lạnh và đã buồn. Cây cỏ lao xao. Anh chỉ còn nghe rõ tiếng sâu đất và tiếng dế reo…” (thư Blao, 29.12.1964), “Đêm rất dày đen. Sâu đất của núi rừng cũng đã reo lên âm thanh rất nhọn” (thư Blao, 23.9.1965).
Hình ảnh “dạ lan” cũng được nhắc tới trong bài này: “Nửa đêm đó lời ca dạ lan như ngại ngùng”. Dạ lan là gì? Nhà cô gái 16 tuổi Dao Ánh ở Huế (cách nhà TCS ở Huế một cây cầu là cầu Phú Cam) trồng nhiều hoa dạ lan và loài hoa này không chỉ thơm ngát trong vườn nhà Dao Ánh mà còn lừng hương trong nhạc Trịnh và trong nhiều bức thư tình tha thiết, da diết của TCS gửi Dao Ánh: “Dạ lan giờ này chắc đã ngạt ngào cả một vùng tối đó rồi, đã cài lên từng sợi tóc của Ánh” (thư Blao, 31.12.1964), “Anh ao ước bây giờ mở cửa ra bỗng dưng có chiếc cầu bắc qua dòng sông và anh bước qua cầu rồi rẽ về phía tay phải đi đến căn nhà có mùi thơm dạ lan và đứng đó gọi tên Ánh thật thầm để chỉ vừa đủ Ánh nghe”(thư Blao, 26.9.1965).
Dĩ nhiên, “dạ lan” trong vùng kỷ niệm của TCS cũng như trong nhạc Trịnh, là hiện thân của vẻ đẹp và tình yêu thầm kín, thanh tao, thắm thiết của Dao Ánh, là biểu tượng, là hiện thân của cõi “địa đàng”, cõi “Thiên Thai”, cõi mơ ước hạnh phúc bất tuyệt muôn đời của nhân loại: “Mưa đã trở về cùng với đêm. Như một ngày nào Ánh rời xa anh để trở về với nếp sống bình thường, ở đó Ánh đi trên lối đi quen thuộc của những người đã đi trước mà không cần phải nhìn những bảng số hai bên đường. Sẽ bình thường và thản nhiên quên đã một lần dẫm chân qua một vực-thẳm địa đàng mà anh đã linh cảm trước từ lâu, như “địa đàng còn in dấu chân bước quên” của một thời anh đã âm thầm nghĩ rằng biết đâu Ánh không lớn lên từ một loài dạ lan nào đó” (thư Blao, 27.10.1964), “Bây giờ là tiếng nói đêm của anh với Ánh. Với Ánh dạ lan… ” (thư Blao, 22.11.1964).
3. Có Một Dòng Sông Đã Qua Đời
Bài hát này, Trịnh Công Sơn đã nhân cách hóa “một dòng sông” và cho nó qua đời luôn. Có lẽ bạn sẽ thắc mắc: dòng sông sau khi qua đời thì nó sẽ trông như thế nào? TCS giải thích: “Hôm đó mình ở Đà Lạt đi qua cầu, bắt qua cầu Hồ Xuân Hương thì gặp người tình cũ đi với người yêu qua cầu. Mình nhìn thấy, mình cảm thấy sự mất mát quá lớn trong cuộc đời này… Bên cạnh đó khi đi qua cây cầu mình nhìn xuống thấy dòng nước chảy, mình nghĩ không chỉ mất người đó thôi mà mất cả dòng sông, dòng nước… mất hết cả.
Cho nên cái mất mát tưởng là nhỏ nhưng cuối cùng lại lớn. Cho nên có một dòng sông đã qua đời không phải chỉ là mình ví von người tình của mình là dòng sông, nhưng mà nàng đi qua một dòng sông, và mình mất nàng và mất luôn dòng sông. Lúc đó dòng sông nó không còn ý nghĩa gì nữa, trước đó đẹp vô cùng tận nhưng mà từ phút đó trở đi thì không có ý nghĩa gì cả. Nó cũng là mang đến cho mình một nỗi buồn giống như sự mất mát kia.
Cho nên vì vậy mới có bài có một dòng sông đã qua đời. Mình nghĩ như thế này, khi ta đi qua một nơi trốn nào đó, tình cờ bạn đi qua một cái núi, bạn gặp người tình của bạn cùng đi với một người khác, thì cái núi đó cũng qua đời rồi chứ không phải dòng sông đã qua đời, núi cũng qua đời luôn”.
4. Cát Bụi
Trong bài Cát Bụi, nhạc sĩ họ Trịnh có cái câu này, chắc hẳn nhiều người nghe cho qua chứ không hiểu lắm ý nghĩa: “Ôi cát bụi phận này/ Vết mực nào xóa bỏ không haỵ” Bà Đặng Tuyết Mai (vợ ông Nguyễn Cao Kỳ) trong một dịp gặp gỡ văn nghệ đã được TCS giải thích và mô tả sự khai sinh và khai tử (như được ghi lại trong bài hát “Cát bụi”) ở trong các làng xã xa xôi ở miền quê VN là:“Khi một đứa bé được sinh ra thì bố mẹ đứa trẻ báo cho làng xã biết.
Người ta ghi tên đứa bé vào một cuốn sổ bằng viết mực…, thế rồi khi đứa bé lớn lên sau lũy tre xanh, trưởng thành, già… nếu chết đi thì người nhà cũng báo cho làng xã biết; người ta cũng lấy cái bút gạch tên người chết trong cuốn sổ đinh này là xong một đời người”. Chính vì vậy mà sau khi một cuộc đời được chấm dứt câu “Vết mực nào xóa bỏ không hay” là thật chứ không phải là chuyện “mông lung” như chúng ta vẫn nghĩ.
5. Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ
Đây là một bài hát, một bài thơ thuộc dạng nổi tiếng nhất của TCS, mà đảm bảo từ cái tựa đề bài hát thôi là đã làm người nghe thấy mông lung, chóng mặt rồi. Sao tự nhiên đêm thấy ta là thác đổ? Nghe có vẻ siêu nhiên kỳ bí quá. Có một vị đã thiền lâu năm đã thốt lên: “TCS phải là sư tổ môn thiền học mới ‘đạt’ được cái trạng thái ‘thác đổ’ này”. Những ai theo thiền môn lâu năm đều biết, mỗi khi thiền xong, khi mở mắt ra là nghe thấy trong đầu còn có “âm vang như có tiếng thác đổ”. Thành ra “Nhiều đêm thấy ta là thác đổ” cũng là thật chứ không phải là chuyện siêu nhiên kỳ bí gì cả. Khi tỉnh ra, thì “vẫn như còn nghe”.
6. Một Cõi Đi Về
“Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi”… Câu hát này sử dụng từ ngữ rất… TCS. Nhiều ca sĩ trẻ không biết “con tinh yêu thương” là gì, nên tự ý đổi lại thành “con tim yêu thương” cho nó thơ mộng. Sinh thời, TCS đã rất nhiều lần giải thích cái hay, cái chất Huế độc đáo của từ “con tinh” trong bài này. Theo ông, các cô gái nhỏ, xinh đẹp và nghịch ngợm ở Huế hay bị gia đình, người thân mắng yêu là “đồ yêu tinh”. Cái “con tinh” đó đã đi vào văn học và đi qua dòng nhạc Trịnh trong bài hát mà ông yêu thích nhất, nhưng đa số ca sĩ lại hát là “con tim”, làm cho câu hát không còn gì đặc biệt.
7. Chiều Một Mình Qua Phố
“Có khi nắng khuya chưa lên/ Mà một loài hoa chợt tím”…Ông Trịnh này lạ thật, đêm khuya thì làm gì có nắng, nên có 1 số ca sĩ đã đổi lại thành “có khi nắng mưa chưa lên” cho hợp lý, làm cho câu hát nghe rất khiên cưỡng và buồn cười. Thật ra đó là một sự ẩn dụ tinh tế của nhạc sĩ. Bài hát có bối cảnh buổi chiều, đường phố chưa lên đèn. Nhạc sĩ ví von đèn đường là một loại “nắng khuya”. Ý nghĩa của hai câu này là mới có buổi chiều, trời chưa tối, đường chưa lên đèn, mà loài hoa quỳnh tím ban đêm đã nở sớm rồi. TCS có lẽ bị ám ảnh bởi loài hoa đêm này, nên có hẳn hai bài hát dành cho loài hoa quỳnh là bài Quỳnh Hương và Chuyện Đóa Quỳnh Hương.
8. Mưa Hồng
“Em đi về cầu mưa ướt áo/ Đường phượng bay mù không lối vào”. Hai câu hát nổi tiếng này thật ra không có chứa đựng câu chữ nào là đánh đố hay khó hiểu. Nhưng nếu giải thích rõ ràng câu hát này ra thì sẽ có nhiều điều thú vị đằng sau đó. Bài hát này được TCS viết tặng cô Dao Ánh, với bối cảnh ở Huế. Mưa ở Huế thì buồn lắm, có nhiều bài hát đã nói lên nỗi buồn của cơn mưa xứ Huế rồi. Những ai sống ở đất cố đô đều biết con “đường phượng bay” nổi tiếng trong Thành Nội với hai bên trồng toàn cây phượng vĩ. Còn câu hát: “Em đi về cầu mưa ướt áo”, nếu ghi rõ nghĩa hơn thì sẽ là: em đi về, cầu cho mưa ướt áo em. Một người con gái đi ngoài mưa mù mịt, mưa rơi ướt sũng áo mỏng, lớp áo dán sát vào cơ thể.
Không cần nói thì ai cũng biết hình ảnh đó gợi cảm biết nhường nào. Vấn đề ở đây là “ai cầu cho mưa ướt áo em?”. Hẳn nhiều người sẽ cho rằng chắc chắn đó là “anh”, để anh còn có dịp nhìn nữa chứ. Tuy nhiên, cũng trong một buổi tiệc có mặt bà Đặng Tuyết Mai và TCS (đã nhắc đến bên trên), thì bà Mai đã đưa ra ý kiến của bà như sau: “Riêng tôi (bà Tuyết Mai phu nhân của Ng Cao Kỳ) thì cho rằng chính cô gái mới là người cầu mong cho mình bị mưa ướt, bởi lẽ người xứ Huế rất coi trọng gia phong lễ nghĩa, nhất là trong cách ăn mặc - lúc nào cũng phải thật kín đáo, không bao giờ dám để lộ thân thể dù chỉ là một chút xíu.
Cô gái trong bài hát tự biết mình có hình dáng đẹp, muốn khoe nhưng không biết làm cách nào nên chỉ dám cầu mưa cho mình bị ướt áo để khoe vẻ đẹp cơ thể một cách tự nhiên mà vẫn giữ được sự ngượng ngùng, e ấp… Khi nghe tôi giải thích như thế, nhạc sĩ TCS đã đứng dậy, với tay qua bàn tiệc bắt tay tôi kèm theo một nụ cười mãn nguyện”.
SÀI GÒN XƯA
#8saigon